– Nàng nghĩ mình có thể đối đầu với Thái hậu sao?
Giọng nói bỡn cợt nhưng mang theo một bá khí ghê gớm, âm điệu trầm ấm, mà đem lại cảm giác lạnh như băng tuyết nghìn năm của Trần Ngự Phong cất lên. Mắt xoáy xâu nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt âm u, rất đẹp nhưng lúc này thật đáng sợ, vì lửa giận phát lên trong đáy mắt.
– Không lẽ ta phải sợ bà ta? Người vì ghen tuông mà hại chết mẫu tử Nhiếp Phu Nhân. – Bản tính ương ngạnh lại vùng lên trong nàng
– Nàng biết chuyện của Nhiếp Phu Nhân?
– Không phải vì ta mang khuôn mặt giống bà ấy mà bị các ngươi coi như đại họa của Hoàng cung sao? – Hiểu Tuyết cười nhạt
– Nàng đã phải chịu ấm ức rồi! – Trần Ngự Phong cảm khái thở dài một tiếng.
– Ấm ức? Đúng là rất ấm ức, khi ta bị ngươi ăn xong rồi đá đi không thương tiếc, mẫu hậu và phi tần của ngươi thì đối xử thập phần khinh bỉ, ngay cả một mĩ nhân cũng không coi ta ra gì! – Nàng mím môi – Trần Ngự Phong, một kẻ hoang dâm vô đạo như ngươi sao không chết đi!
Hiểu Tuyết nhất thời tức giận, lửa hận làm mờ mắt, thuận tay rút kiếm trên giá nhắm Trần Ngự Phong mà đâm tới. Dù bị bất ngờ nhưng kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường và đối đầu với thích khách của hắn đâu phải bỏ đi. Trần Ngự Phong nghiêng người sang một bên, dễ dàng thoát được đường kiếm vụng về của người đẹp.
Trần Ngự Phong ban đầu còn ngỡ ngàng, sau lại thấy thích thú dáng người cầm kiếm đâm tới đâm lui vụng về hết sức, đến cách cầm còn chưa đúng, đường kiếm lại không chuẩn, chân thì bước xiêu vẹo lại cứ nhàm hắn mà đâm. Thật sự rất buồn cười a! Lại còn thỉnh thoảng hét lên lấy khí thế, vậy mà vẫn đâm hụt chứ.
Trần Ngự Phong vừa cười vừa nhẹ nhàng lách người tránh từng đường kiếm của người đẹp. Cơn giận hòa lẫn với sự đau khổ ấm ức lất át tâm trí nàng, nàng thực sự muốn giết hắn ngay lập tức.
Tránh qua tránh lại, trò chơi này nàng vốn đã không phải là đối thủ của hắn. Trán nàng đã lấm tấm mồ hôi mà Trần Ngự Phong vẫn ung dung, nụ cười càng lúc càng nở rộ. Chỉ một cái chớp mắt đã bẻ ngoặt tay nàng ra đằng sau, tước lấy con dao đung đưa trước mắt như trêu ngươi.
– Không biết chơi thì đừng có ham! Đùa với kiếm có ngày đứt tay đấy!
– Cẩu Hoàng đế, ngươi và mẫu hậu của ngươi chẳng phải cùng phe sao? Ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi!
Hắn đơ người,
Cùng phe?
Cái gì mà cùng phe?
Lại còn làm ma cũng không tha là sao?
– Nàng nghĩ ta cùng phe với mẫu hậu sao? – Hắn hỏi lại, muốn cười cũng không cười nổi
– Chẳng lẽ ta đã nghĩ sai?
Giá mà bây giờ nàng có thể quay lại nhìn vào gương mặt anh tuấn của hắn. Buồn cười có, ngạc nhiên cũng có, mà muốn đánh vài cái cho nàng tỉnh ra cũng có.
– Nếu ta cùng một phe với mẫu hậu ta đã không lần này tới lần khác cứu nàng như vậy! – Hắn thì thầm sát tai nàng, hơi thở phả vào vành tai.
Hiểu Tuyết quay lại định đấu khẩu với hắn, tiếc mắt chưa kịp nhìn, đã cảm nhận được vị ấm nóng trong vòng miệng.
Hôn?
Hoàn chương 14