Dù nghĩ vậy nhưng nghe được chính miệng hắn nói vậy, tâm tình Hiểu Tuyết cực kì thoải mái, không tự giác được liền choàng tay ôm hắn, đầu tựa vào trước ngực của hắn, cảm giác thật an toàn, thanh thản, chính nàng cũng không biết tại sao lại có thứ cảm giác đó.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ sự dịu dàng chưa từng có của đối phương, mãi đến lúc Quế Nhi ở bên ngoài bẩm báo:
– Hoàng thượng, nương nương! Điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi!
Lúc này Trần Ngự Phong mới buông nàng ra, nắm tay nàng dịu dàng nói:
– Đi thôi, nàng cũng đói bụng rồi, chúng ta tới ngự thiện phòng. Dùng bữa xong ta nói Quế Nhi chuẩn bị cho nàng một chút sau đó cùng ta tới Tây Cung thỉnh an mẫu hậu!
– Được! – Hiểu Tuyết đáp nhẹ, nghĩ tới việc gặp người đàn bà vừa muốn lấy mạng mình sáng nay quả thực có chút không vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dùng xong điểm tâm, Hiểu Tuyết một mình trở lại phòng đã thấy Quế Nhi chuẩn bị nước để tắm rửa. Khi vào bồn tắm, nhớ lại thái độ dịu dàng ôn nhu hiếm có của Trần Ngự Phong không khỏi cao hứng, nở nụ cười.
– Đang cười gì? – Trần Ngự Phong không một tiếng động đã đứng cạnh bồn tắm từ lúc nào.
– Tại sao ngươi vào đây được? – Hiểu Tuyết vội vàng hụp xuống nước che dấu thân người. Tuy đã ở đây mấy tháng nhưng nàng vẫn không quen để người khác nhìn mình tắm, vì thế luôn lệnh cho Quế Nhi lui ra lúc tắm.
– Không cần che dấu! Cái nên xem trẫm vốn xem hết rồi! – Trần Ngự Phong khóe môi mang ý cười, thản nhiên ngồi xuống mép bồn tắm xem xét.
Hiểu Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hảo cảm lúc trước bay đâu mất sạch. Dù sao nàng cũng tắm xong rồi, liền với y phục màu lam Quế Nhi đã chuẩn bị từ trước bao lấy chính mình. Hắn lại bất ngờ duỗi tay ra chặn cánh tay nàng đang lấy y phục, ôm lấy nàng ngã nhẹ vào lòng.
– Ngươi làm gì? Buông! – Hiểu Tuyết giãy dụa, thấy hắn không động đậy thì dịu giọng – Ta làm ướt y phục của ngươi rồi, ngươi không buông sao ta có thể chuẩn bị tốt gặp mẫu hậu!
Tiếng “mẫu hậu” thoát ra từ đôi môi hồng nhuận lập tức có tác dụng. Trần Ngự Phong không tình nguyện buông nàng ra:
– Ta đi thay y phục!
Y phục đã xong, Quế Nhi đặt nàng ngồi trước gương bắt đầu trang điểm. Nàng nhìn mình trong gương nghi hoặc, mĩ nhân thanh tú mắt hàm xuân búi tóc mai dài, da dẻ nhẵn mịn như ngọc ngà, mềm mỏng, tinh tế, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không thoa son mà đỏ hồng, cô gái kiều diễm như sương một thân y phục lam dịu dàng ôn nhu này chính là nàng sao??
Tuy đã chuẩn bị từ trước nhưng Trần Ngự Phong vẫn không khỏi kinh sợ… Gương mặt nàng khi trang điểm càng giống Nhiếp Tiểu Thiện muôn vạn lần. Xem ra lần này lại có sóng gió với Vương Thái hậu rồi…