Hiểu Tuyết cùng Độc Thánh chạy được một lúc thì Độc lão quái nhân khụy xuống, nôn ra một ngụm máu tươi:
– Sư muội… – Lão yếu ớt hô
Trái tim nàng thắt lại đau đớn, không do dự vươn tay, nắm tay lão, bàn tay xương xẩu lạnh giá.
– Ngươi sẽ không sao, không sao đâu… Nhìn ta này!
– Ta trúng phải Huyết Ma chưởng đã thụ trọng thương, không sống qua ngày hôm nay đâu! Sư muội, ta… ta… – Lời chưa dứt lại nôn máu tươi
Tấm lòng nàng như bị nghiền nát, nức nở khóc, khóc không thành tiếng:
– Không! Sư huynh!
– Nghe được tiếng sư huynh này ta rất vui, sư muội, trong mắt ta muội mãi là tiểu sư muội xinh đẹp đáng yêu như xưa… Chúng ta… chúng ta ngày ngày cùng nhau luyện võ, học độc… Ta còn hái hoa cho muội… hoa sa mạc rất đẹp… sư muội muội còn nhớ không?
– Ta nhớ, ta tất nhiên nhớ sư huynh!
– Ta rất vui, sư muội… ta chết rồi sẽ không cô đơn, có sư phụ sư nương…
Nói chưa nói hết, bàn tay đang vuốt mặt nàng thong thả rơi xuống. Lão chết rồi, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười, lão chính là chết trong hạnh phúc. Chờ đợi trong đau khổ hơn hai mươi năm cuối cùng cũng đợi được sư muội lão yêu thương trở về. Thật là một kẻ ngốc si tình!
– Sư huynh! Không! – Ác niệm đã ở phía sau nàng từ lúc nào, ôm lấy thi thể Độc thánh khóc lớn – Ta giết hắn, ta nhất định sẽ giết hắn báo thù cho huynh!
Nàng nhìn bộ dạng đau đớn tột cùng, tay ôm chặt thi thể Độc thánh của ác niệm nén một tiếng thở dài. Nhiếp Tiểu Thiện năm xưa nhẫn tâm rời bỏ lão, nay vì cái chết của lão thương tâm như vậy. Nàng tuy chính là hiện thân của Nhiếp Tiểu Thiện nhưng sớm không còn kí ức kiếp trước, nàng tuy cảm thấy lão rất đáng thương nhưng cũng không đau đớn bằng ác niệm có kí ức của Nhiếp Tiểu Thiện.
– Ta giết! Trần Ngự Phong, ta nhất định phải giết ngươi, ta bắt ngươi chết không toàn thây mới hả dạ! – Ác niệm hét to, thứ nước từ hốc mắt chảy ra không phải nước mắt mà là máu.
Nguyên thần ác niệm cứ vậy mang bộ dáng dọa người đi về phía Ninh gia Trấn vừa đi vừa gào to: “Trần Ngự Phong ngươi ra đây cho ta!”. Bản thân nàng tuy quen với những biểu hiện ghê sợ của ác niệm nhưng vẫn không khỏi rùng mình đi theo, người người trên đường thì khiếp sợ hô to yêu quái, mang theo gậy gộc bám sát mà không dám tiến lại gần.
– Nguyên thần ác niệm, đừng như vậy! Trần Ngự Phong chưa chắc đã ở đây, chúng ta về chôn cất sư huynh có được không?
– Ta giết hắn! ta phải giết hắn! Trần Ngự Phong ngươi ra đây!
– Nguyên thần ác niệm ngươi nghe ta đi! Không phải ngươi nói Hoàng tộc Trần quốc có thần phù hộ thân ma quỷ không thể hại thân sao? Ngươi tìm hắn khác nào lao đầu vào chỗ chết?
Nguyên thần ác niệm đột nhiên quay lại nhìn nàng, mắt đỏ ngầu giận dữ đẩy ngã nàng:
– Là ngươi! Ngươi hại chết sư huynh, sư huynh nếu không vì đỡ cho ngươi một chưởng sẽ không thọ trọng thương mà chết!
– Ta… ta cũng không ngờ Độc thánh lại quay về lúc ấy! Càng không ngờ Trần Ngự Phong ra tay tàn độc như vậy!
– Ngươi nghĩ hắn vì cớ gì không thể ra tay tàn độc với ngươi? Ngươi đừng quên hắn là con trai kẻ thù của chúng ta – VƯƠNG TẦN LAN!!!
Một câu này khiến nàng như tỉnh ngộ. Đúng, nếu còn chút tình nghĩa với nàng hắn đã không xuất chưởng tàn độc như vậy. Hôm nay Độc thánh đỡ thay nàng chưởng lực, nếu lão không tới kịp, kẻ đang nằm trên nền đất lạnh lẽo kia là nàng chứ không phải lão. Trần Ngự Phong, hắn không những là kẻ vô tình còn tuyệt tình nữa!