Hiểu Tuyết lẳng lặng ngồi một bên nhìn bóng dáng Trần Ngự phong đang phê duyệt tấu chương, nhìn gương mặt tuấn mĩ tuyệt luân động lòng người kia khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
– Nàng nhìn đủ chưa? – Trần Ngự Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, châm chọc nàng.
– Chưa đủ! Nhìn cả đời cũng không đủ! – Nàng thoáng cái đi đến ngồi bên cạnh hắn, ôm cổ cười cười – Ta đã từng nói mĩ nam chàng đẹp đến nỗi khiến người khác muốn làm chuyện xấu chưa?
– Vậy có khiến nàng muốn làm chuyện xấu không? – Trần Ngự Phong lập tức xoay người ôm lấy nàng đặt lên đùi, tay mân mê đôi môi đỏ thắm xinh đẹp của nàng
– Có! – Hiểu Tuyết cắn nhẹ ngón tay hắn, ánh mắt đầy ái muội
– Nàng đang dụ dỗ ta đấy à?
– Không thể sao? – Nàng cười cười hỏi hắn, nhất định làm náo động Ngự thư phòng một phen.
Trần Ngự Phong cúi đầu đắm đuối nhìn nàng, nàng rất nhanh nhắm mắt lại nhưng chờ mãi không thấy gì, mở mắt ra lại chỉ thấy hắn cười tà mị. Biết hắn cố ý trêu chọc mình liền kéo cổ hắn cắn nhẹ một cái:
– Phong, chàng thật đáng ghét!
Sau đó tiếng cười vui vẻ tràn ngập khắp Ngự thư phòng.
…
Hiểu Tuyết tỉnh lại mới biết mình mơ. Những kỉ niệm đẹp đó nàng thực sự không thể quên, càng không thể không hận nam nhân kia đã khiến mình đau khổ đến chừng nào. Nàng thở dài một chút bước xuống giường thay y phục rồi ra ngoài tản bộ. Hôm qua Phan Nhạc đưa nàng tới trấn này, nơi này cũng là một vùng sa mạc cát trắng mênh mông thưa thớt dân cư, có lẽ vẫn gần Nam Thiên Sơn, không biết chừng Ninh Gia Trấn cũng gần đây. Dân cư vùng này toàn là dân du mục, gần như không mấy khi có khách lạ tới nên việc một nữ tử nhan sắc khuynh thành và một nam nhân áo trắng tiêu sái xuất hiện cũng gợi lên không ít tò mò.
Hiểu Tuyết từ từ tản bộ quanh trấn, vừa đi vừa nghĩ về con đường mình sẽ đi sau này. Ai! thật sự rất khó khăn nha, quan trọng là mau nghĩ cách kiếm tiền, nàng cảm thấy không thể cứ ăn bám Phan Nhạc mãi được. Đang mải suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng súc vật kêu vang liền ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã ở gần bờ suối bên kia bờ một đàn cừu đang gặm cỏ xuân mơn mởn.
Dưới một gốc cây lớn, một lão già tướng mao to lớn, ăn vận lối mục đồng, dung mạo hồng nhuận quắc thước, nhìn thấy nàng lão đưa tay ngoắc ngoắc.
Hiểu Tuyết nhún người đến gần bờ, cao giọng hỏi vọng sang:
– Lão nhân gia gọi ta có chuyện gì?
Lão già gật đầu nói.
– Ngươi sang đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Nàng còn đang tần ngần không biết có nên sang bên đó hay không, đột nhiên lại nghe lão nói tiếp:
– Tiểu cô nương, cứ nhìn thần thái, cử chỉ của ngưoi thì rõ ràng võ công căn cơ chẳng kém tí nào. Lão già chăn cừu ta muốn nói chuyện với ngươi vài câu, ngươi lo gì chứ?
Hiểu Tuyết nghe những câu này cực kì chấn động, xem ra ông lão này nhất định không phải người bình thường mà là cao thủ ẩn danh. Được lắm, đã vậy bổn cô nương thử xem ngươi dở trò gì?
Nàng liền bước đến bên bờ, đề khí ngưng thần, rồi tung người lướt tới, thi triển Tùy phong xúc ảnh của Độc thánh chỉ dạy bay sang. Thế nhưng lòng suối rộng tới hơn mười thước, nàng tung mình lướt tới được năm trượng thì chân khí tan. Đột nhiên trong lòng nảy lên một ý, khi thân hình càng lúc càng thấy trầm nặng xuống liền vận dụng phương pháp hoán khí điều tức mượn lực đẩy mình sang bên kia bờ.
Lão già bên kia suối trố mắt há miệng ra vẻ kinh ngạc vô cùng:
– Nếu ta mắt không hoa thì nhìn ngươi rõ chỉ bằng một hơi vượt suối đấy, mặc dù không đẹp mắt cho lắm. Mà tuyệt nhất vẫn là pháp hoán khí điều tức của ngưoi mới uyên thâm trác tuyệt. Ngươi học được từ ai?
– Sư huynh dạy ta! – Hiểu Tuyết có chút tự hào cười đáp
– Sư huynh ngươi? Ngoại hiệu của hắn là gì? Sư phụ của các ngươi là ai?
– Sư huynh tên Nhiếp Gia Viễn, người trên giang hồ gọi là Độc thánh…
Nàng chưa nói dứt lời liền bị lão già quát to:
– Sư huynh ngươi là Độc thánh! Nha đầu ngươi dám gạt lão phu ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương tức khắc!
Nàng nhìn ánh mắt lão lạnh như băng nhìn mình, đột nhiên có cảm giác ánh mắt này rất quen không giận đáp:
– Ta chẳng có lí do gì để gạt lão già ngươi cả!
– Hừ, nếu hắn là sư huynh ngươi vậy ngươi là đệ tử của lão già Nam Cung Trường Bạch sao? Ta nghe nói lão ta chỉ có hai đồ đệ một là Độc thánh, còn lại là một nữ nhân xinh đẹp tên là Nhiếp Tiểu Thiện vì mắc tội mê hoặc Tiên đế đã bị đưa đi hỏa thiêu mười năm trước rồi. Sao lại có một tiểu đồ đề nữa?
– Mắc mớ gì ta phải giải thích với lão già ngươi! – Nàng hung hăng nhìn lão, tay đưa ra một viên Cửu Dao Châu – Ngươi tự xem đi!
Lão già thoáng biến sắc rồi cười ha hả, kéo nàng ngồi xuống thân thiện nói:
– Ngồi xuống đây lão phu kể cho ngươi nghe một chuyện!
Hiểu Tuyết ngồi xuống cạnh lão lắng nghe, hình như thời cổ đại mấy lão cao thủ võ lâm tính tình toàn nóng lạnh thất thường như vậy a! Nàng bất giác nghĩ đến Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông trong Thần điêu đại hiệp, không khỏi cười thầm trong bụng.
– Lão phu ba mươi năm trước chính là Thiên hạ đệ nhất võ lâm. Người trên giang hồ gọi lão phu là Bạch Cốt Ma Quân bởi lão phu trước đây thường mặc một chiếc Bach Cốt y làm từ tơ nhện đao kiếm đâm không bị thương, tránh được chưởng chỉ rất thần kì. Áo màu đen trên có vẽ bộ xương người rất cầu kì vì vậy gọi là Bach Cốt y. – Lão già chầm chậm kể
– Ta còn tưởng ngươi có họ hàng với Bach Cốt tinh! – Nàng cười vang châm chọc – Thế tại sao ngươi lại đến ẩn cư ở vùng sa mạc này?
– Ngươi đoán xem! – Lão già nheo mắt nhìn nàng
– Chắc là ngươi không hài lòng với thế sự chứ gì? – Hiểu Tuyết bình thản trả lời, mô típ này trong truyện kiếm hiệp thiếu gì
– Không sai! Ta có một tên đồ nhi, hắn thông minh lại có tố chất hơn người, ta hảo hảo quý mến hắn, muốn hắn ở lại tuyệt cốc với ta, không ngại truyền thụ hết bản lĩnh cho… haiz… ai dè năm năm trước, hắn nhẫn tâm bỏ lại lão phu ở tuyệt cốc chạy xuống núi làm Hoàng đế! Đúng là tên bạc tình, uổng công ta yêu mến truyền thụ hết sở học cho hắn!!
Hiểu Tuyết cả kinh gắt gao nhìn lão, người lão nói không phải là Trần Ngự Phong sao? Chẳng trách lần đó hắn một chưởng đã giết chết Nhiếp Gia Viễn. Nếu lúc đó Độc thánh không thay mình tiếp chưởng e là… Chưởng đó rõ ràng nhằm vào nàng, vậy là hắn thực muốn giết nàng.
HOÀN CHƯƠNG 39