Sáng hôm sau, Phạm Tử Tử từ năm giờ đã thức dậy, nàng đánh răng rửa mặt thật kỹ. Ồn ào đến
nỗi Ngọc Lam cũng thức dậy và ngạc nhiên nhìn nàng:
- Tiểu thư, sao hôm nay người lại dậy sớm như vậy?
Phạm Tử Tử chống nạnh:
- Hôm qua ta đã nói rồi, hôm nay ta đi săn với Hoàng Thượng.
Ngọc Lam ngẩn ra:
- Ừ nhỉ, hôm qua tiểu thư có nói.
Phạm Tử Tử bĩu môi:
- Trí nhớ ngươi còn kém hơn cả ta.
Ngọc Lam gãi gãi đầu, sau đó đứng dậy giúp nàng.
oOo
Sửa soạn xong đến hoàng cung trời đã sáng nhưng mặt trời vẫn còn chưa lộ
diện tất. Phạm Tử Tử ngồi ở ghế đá ngắm cảnh, chân này bắt chéo lên chân kia, miệng huýt sáo vui vẻ.
Mọi người xung quanh ồn ào. Đây
chính là Hoàng Hậu mười tám tuổi trong lời kể, à không, bây giờ nàng đã
mười chín rồi. Mặc dù sắc đẹp của nàng có nghiêng thành đổ nước nhưng
bản tính không giống như những gì người khác kể. Nàng rất tùy tiện, lại
không ngại, đây không phải là người dịu dàng, thùy mị như trong lời nói
rồi, chẳng lẽ đây là Hoàng Hậu giả? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng bọn họ vẫn không dám đuổi nàng đi, bởi vì trên đầu nàng có một chiếc trâm phượng
bằng vàng, đó là biểu tượng của Hoàng Hậu (*).
[(*)Thời xưa biểu tượng của Hoàng Thượng là rồng, còn Hoàng Hậu là phượng hoàng]
- Hoàng Thượng giá lâm!
Tiếng nói vang lên. Tất cả lập tức hành lễ, Phạm Tử Tử vốn làm biếng, nhưng
hôm nay tinh thần sảng khoái cũng làm theo. Nàng hơi nhún người, nhưng
vẫn không che được nét cười trên mặt khiến cho người ta cảm thấy sắc đẹp của nàng thật sinh động dưới ánh dương.
- Miễn lễ.
Quách Lưu Thần đưa ánh mắt sang nữ nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Sở dĩ Phạm Tử Tử ngạc nhiên là vì hôm nay hắn rất đẹp. Áo long bào thường
ngày đã được thay thế, thay vào đó là áo lông dày, màu nâm sẫm tôn lên
dáng người cao to của hắn.
Quách Lưu Thần nhướng mày, nàng hôm
nay rất khác. Tóc búi cao, cài một cây trâm đơn giản, vài cọng tóc xoã
xuống trán trông thật dễ thương. Nàng vận một chiếc áo cánh trắng, thắt
dây thật chặt ngang eo. Nhìn nàng ai mà biết đây là nữ nhân mười chín
tuổi nhưng dáng vẻ của mười sáu chứ!
Quách Lưu Thần bước đến bên nàng, tay ôm eo nàng, nói:
- Ta với Hoàng Hậu sẽ đi cùng một con ngựa, các ngươi mau chuẩn bị. Đúng giờ mùi chúng ta sẽ xuất phát.
Quân lính hô một tiếng, sau đó làm việc mình được giao.
Bên gốc cây, Quách Lưu Thần ôm Phạm Tử Tử đang thỏ thẻ gì đó với nhau, đáy
mắt hắn hiện lên tia dịu dàng hiếm có khiến mọi người kinh ngạc đến giật mình. Phạm Tử Tử hỏi:
- Tại sao không cho ta đi ngựa một mình?
Hắn vuốt tóc nàng:
- Đi như vậy lỡ dọc đường gặp nguy hiểm, làm sao ta có thể nhanh chóng
bảo vệ nàng? Vả lại, nàng đi đường dài cũng có thể buồn ngủ, dựa vào ta
có cũng có thể ngủ rất ngon.
Phạm Tử Tử gật gù, nàng đang suy
nghĩ mông lung thì cảm thấy nhột nhạt phía sau gáy. Nàng định quay lại
mắng cho hắn vài câu nhưng bị hắn giữ lấy. Môi hắn lướt từ cổ nàng đến
vai nàng, cảm giác mát lạnh khiến nàng rùng mình.
- Hoàng Thượng...
Quách Lưu Thần ngắt lời:
- Gọi ta là Thần.
- Ừm, Thần, mọi người sẽ thấy đó.
Hắn giữ tay nàng:
- Ai dám thấy ta sẽ giết người đó.
Phạm Tử Tử không chịu thua:
- Nhưng...
Quách Lưu Thần bịt miệng nàng lại:
- Chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao? Đã lâu ngày ta không được gặp nàng rồi.
Phạm Tử Tử định nói thì cũng im lặng, rõ ràng hôm qua mới gặp nhau mà hắn
lại nói rằng “đã lâu” sao? Hay là mấy ngày nay áp lực quá nhiều nên hắn
quên mất?
Nàng đành ngồi im cho hắn “hành hạ“.
Hồi lâu, cũng có người tới và bẩm báo:
- Hoàng Thượng, đã tới giờ xuất phát.
Quách Lưu Thần buông nàng ra, gật đầu với tên lính ý bảo lui.
Phạm Tử Tử hít một hơi sau đó thở thật mạnh ra, cách này nàng thường sử dụng để giảm mệt mỏi.
Quách Lưu Thần nhìn nàng. Song nắm tay nàng bước đi.
Hắn đỡ nàng lên ngựa, sau đó mới lên sau. Quách Lưu Thần ra lệnh:
- Phía trước chia làm một đoàn dẫn đầu, ở giữa là ta. Còn phe còn lại các ngươi hãy đi theo sau ta.
Tất cả kêu rõ rồi leo lên ngựa.
Đường đi khoảng chừng hai, ba ngày mới tới. Phạm Tử Tử mới đi được nửa ngày
đã cảm thấy mệt mỏi, nàng muốn tựa người vào Quách Lưu Thần nhưng sợ hắn sẽ phiền nên không dám. Chỉ còn cách là nàng cố chịu đựng thôi.
Quách Lưu Thần liếc xuống nàng, thấy Phạm Tử Tử hơi co người lại, khuôn mặt
thể hiện sự buồn chán và mệt mỏi. Hắn vươn tay ôm nàng, vì áo hắn là áo
lông nên rất ấm, chắc nàng sẽ chịu được.
- Nếu mệt thì cứ dựa vào ta.
Phạm Tử Tử ngước lên, sau đó thoải mái dựa lưng vào người hắn. Tay Quách Lưu Thần ôm nàng thật chặt.
oOo
Trời tối, Quách Lưu Thần hạ lệnh dừng lại, dựng trại ngủ qua đêm.
Đáng lí Hoàng Hậu sẽ ngủ trại khác, nhưng Quách Lưu Thần lại lo cho sự an
toàn của nàng nên mới để nàng ngủ chung với mình. Cái ý kiến này Phạm Tử Tử đã từ chối nhưng hắn lại không cho, thế là nàng liền bị hắn ôm suốt
một đêm, không cho nàng tẩu thoát.
Dù là vậy nhưng nàng ngủ rất nhanh, có lẽ đi suốt một ngày đã khiến nàng mệt rồi.
Sáng hôm sau khởi hành sớm, lúc Phạm Tử Tử tỉnh dậy liền thấy mình đang ngồi trên ngựa, sau lưng là Quách Lưu Thần đang ôm nàng.
- Chào buổi sáng - Quách Lưu Thần nói.
Nàng ngẩn ra một hồi rồi nhướng người lên hôn một cái vào má hắn:
- Chào buổi sáng, Thần.
oOo
Cuối cùng cũng đến nơi, khu rừng này thật hoang vắng không có người, chỉ có
đoàn quân của hắn là náo nhiệt. Phạm Tử Tử thấy kì lạ, hình như nàng đã
thấy nó ở đâu rồi.
Quách Lưu Thần thấy nàng ngơ ra chỉ hôn nàng một cái rồi bắt đầu đi săn.
Suốt trưa và chiều, Phạm Tử Tử ngồi lì trong lều suy nghĩ về khu rừng này.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy đau đầu, đau đến kinh khủng. Đúng rồi, đây
chính là khu rừng mà nàng đã té xuống.
Có nghĩa là, ngay chỗ này chính là chỗ nàng đã xuyên không. Phạm Tử Tử vừa vui vừa lo lắng chạy ra ngoài, đúng là cái hố này.
Bây giờ chỉ còn vài tên lính và thị nữ ở đây, Quách Lưu Thần và đám lính kia đã đi săn rồi, không biết chừng nào mới về.
Phạm Tử Tử dùng giấy và bút viết một lá thư rồi thả vào chiếc hố đó, hi vọng Hoắc Nhân sẽ nhận được.
Không biết gia đình nàng bây giờ ra sao, liệu họ có đau buồn khi biết nàng đã không còn ở đó nữa không. Nước mắt tự dưng chảy xuống, nàng cắn môi
thật chặt để không bật ra tiếng.
Cuối cùng, Quách Lưu Thần cũng về tới. Hắn săn được hai con nai và bốn con thỏ, một con thỏ còn sống.
Quách Lưu Thần mang con thỏ con đến cho Phạm Tử Tử, không thấy nàng trong lều liền ra ngoài.
Hắn thấy bóng dáng nhỏ bé mà cô đơn của nàng đang ngồi khóc bên chiếc hố. Quách Lưu Thần đến bên nàng, ôm nàng vào lòng:
- Tiểu Tử ngoan, sao lại khóc? Nhớ ta à?
Phạm Tử Tử gật đầu, tay lại dụi dụi mắt.
- Nín nào, ta đã về rồi.
Nàng đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, sau đó vòng tay ôm hắn thật chặt:
- Ta sẽ không khóc nữa...
Hắn mỉm cười, nâng cằm hôn nàng thật sâu rồi mới buông ra.