1000 năm sau...
Xuân Bảo Nhi (Phạm Tử Tử 1000 năm sau này) đang ngồi trong phòng làm việc
đánh máy, bỗng nhiên ông Trư - Giám đốc của cô tiến vào, ông đập bàn
xuống một cái.
- Cô Xuân, cô làm ăn kiểu gì vậy? Bản hợp đồng này đã sai hai chỗ rồi.
Bảo Nhi cầm hợp đồng lên, nhìn một hồi rồi đưa ánh hoảng hốt nhìn ông:
- Tôi nhớ là mình đã kiểm tra kĩ rồi. Sao có thể...
- Sao lại không thể. Cô đã làm sai mấy lần rồi. Không hiểu sao Chủ tịch
vẫn giữ cô ở lại, đúng là Chủ tịch đã quá thương người rồi...
Bảo Ngọc bặm môi, không nói gì và cúi xuống, móng tay bấm chặt vào da thịt.
- Được rồi, lần này tôi không nhân nhượng nữa, lên gặp Chủ tịch ngay.
Ông Trư nói rồi tiến ra ngoài, Bảo Ngọc cũng phải đi theo.
Phòng Chủ tịch, ông Trư gõ cửa. Giọng nói trầm ấm vang lên:
- Vào đi.
Ông Trư đùng đùng nổi giận mở cửa vào, ông nói:
- Chủ tịch, ngài xem, Bảo Ngọc cô ta đã làm sai bản hợp đồng này hai chỗ
rồi, mà bản hợp đồng này rất quan trọng. Chủ tịch, lần này ngài không
nên nhân nhượng nữa, hãy đuổi...
- Được rồi, ra ngoài đi.
- Nhưng...
- Để Bảo Ngọc ở lại, ông ra ngoài đi.
- Vâng.
Trước khi đi, ông Trư liếc Bảo Ngọc một cái sắc lẻm, sau đó bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn hai người họ. Bảo Ngọc cắn môi, hai tay chơi đùa với
nhau. Cảm thấy sau lưng mình có hơi ấm, sau đó có hai bàn tay đặt trên
vai xoa bóp cho cô, cô hơi giật mình.
- Bà xã, em đang mang thai. Anh đã bảo rằng cứ nghỉ ngơi ở nhà đừng làm việc quá sức mà em có chịu
nghe đâu. Chịu thiệt cho em rồi.
Bảo Ngọc mềm nhũn người, tựa đầu vào ngực Lâm Thanh Dương, nói nhỏ:
- Không sao, dù gì ở nhà một mình cũng rất chán.
Lâm Thanh Dương nhéo mũi cô:
- Anh đã bảo hãy công khai quan hệ với mọi người mà em không cho, để bà xã phải chịu khổ...
- Em đã nói không sao đâu, anh cứ làm việc đi. Em quay về đây.
Lâm Thanh Dương níu tay cô:
- Anh hết việc rồi, em ở lại với anh rồi đi ăn cơm luôn.
Bảo Ngọc suy nghĩ:
- Ừm, cũng được.
Lâm Thanh Dương đáp xuống môi cô, thả một nụ hôn sâu. Chưa đầy năm phút, Bảo Ngọc đã chịu hết nổi, cô đẩy hắn ra, chu môi:
- Ông xã, em đang mệt.
- Anh cũng mệt, hay bồi bổ cho anh đi.
- Không được, lúc nào anh cũng vậy cả. Hoàng Thượng à, anh trưởng thành một chút đi.
Lâm Thanh Dương hít mùi hương hoa lài trên tóc cô, rồi vòng tay qua eo cô, nói:
- Hoàng Thượng anh không thèm làm, Chủ tịch cũng không thèm đâu. Nhưng vì nuôi bà xã anh mới làm thôi.
- Ý anh nói em là gánh nặng?
Hắn vội sửa:
- Không có, em là vợ yêu của anh, sao có thể là gánh nặng được.
Bảo Ngọc cười toe toét, nhướng người lên hôn vào má hắn một cái thật kêu:
- Anh chỉ giỏi nịnh.
- Thật, hay là tối nay em cho anh lên giường ngủ đi?
- Không được, lỡ anh làm gì em...
- Không có, anh hứa sẽ không đụng đến một cọng tóc của em.
Bảo Ngọc nhíu mày:
- Thật không?
- Thật.
Bảo Ngọc yên tâm gật đầu. Cô để hắn bế xuống ghế rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
oOo
Tối, Bảo Ngọc tắm xong, vừa mở cửa ra liền thấy Lâm Thanh Dương nằm chiếm hết cả một cái giường, cô bực dọc:
- Ông xã, anh nằm dịch qua bên kia một chút đi.
Lâm Thanh Dương vẫn ngoan cố nằm yên, Bảo Ngọc trèo lên giường, cô hất chân hắn qua. Không biết mình bị mắc bẫy, Bảo Ngọc nằm xuống, vừa định chợp
mắt thì cảm giác trên người mát lạnh, cô lườm hắn:
- Ông xã...
Lâm Thanh Dương chớp mắt vô tội rồi làm tiếp. Bảo Ngọc giữ tay hắn:
- Ông xã, hồi chiều anh đã hứa là không đụng đến em...
Hắn cười gian xảo:
- Anh nói không đụng đến một cọng tóc của em chứ có nói không đụng vào người em đâu?
Cô trừng mắt:
- Anh...
Không để cho cô nói hết, hắn hạ môi xuống, cướp lấy mật ngọt của cô...
Giữa đêm trăng sáng, có cặp nam nữ tài sắc hạnh phúc quấn quýt với nhau trên giường...
~ TOÀN VĂN HOÀN ~