Dù sao trong lòng Tô Tiểu Tiểu, hôn lễ đơn giản khi đó
tại Đô Thành đã hoàn thành.
Hơn nữa lại nói, dù có hay không lần hôn lễ này, nàng
đã là thê tử của Thanh, Huyền Thanh Vương Vương Phi.
Hôn lễ lần nữa có tốt như thế nào, cũng không bằng nổi
một câu “Duy nhất” của Thanh.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu sau khi vào hỉ phòng, liền cho
Phi nhi lui ra, bản thân dỡ xuống mũ phượng, sau đó liền ở trên mặt áo ngủ đỏ
thẫm bằng gấm thêu đôi chim uyên ương lăn vài vòng.
Lúc sau, nàng mới từ trên giường bật dậy.
Thực sôi nổi đi tới trước gương trang điểm.
Nhìn thấy chính mình trong gương, nhìn thấy giá y trên
người…
Tô Tiểu Tiểu ánh mắt ngay cả dời đi cũng luyến tiếc.
Ai nha nha.
Này giá y thật khá nha.
Ai nha nha.
Nàng thật hạnh phúc nha.
Ai nha nha.
Có thể mặc giá y đẹp như vậy cùng người mình yêu thành
thân, thật sự là như một giấc mộng.
Nếu đây là mộng, Tô Tiểu Tiểu thực muốn mộng này có
thể là mãi mãi, nàng không muốn tỉnh lại.
Ngay tại lúc Tô Tiểu Tiểu đối với gương đồng trái nhìn
phải nhìn, toàn thân đều tản ra hạnh phúc chói lọi thì không biết vì cái gì,
trong đầu lại đột nhiên nhảy ra hình ảnh khủng bố đêm hôm trước.
Cái kia khuôn mặt không có ngũ quan lại hiện lên trong
óc của nàng.
Tô Tiểu Tiểu lúc này không dám nhìn vào gương nữa.
Bởi vì người bình thường khi sợ hãi đều không dám soi
gương, sợ sẽ ở trong gương thấy thứ gì không nên thấy…
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu lấy vận tốc ánh sáng chạy vội tới
trên giường.
Nàng ở trong miệng lẩm bẩm.
“A di đà phật… A di đà phật… A di đà phật… Hôm nay là
ngày vui của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng tới tìm ta nha…”
“Ngàn sai vạn sai đều không phải lỗi của ta… Ta chỉ
vừa mới tới nơi này, làm sao có thể sẽ cùng ngươi kết oán…”
“Ngươi nếu muốn báo thù, khẳng định là đã tìm lộn
người…”
“A di đà phật… A di đà phật… Thượng đế nha, Phật tổ
nha… Quan Âm nha… Các ngươi nhất định phải phù hộ ta nha, đừng cho ma quỷ tới
tìm ta nha…”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm được một lúc, đáy lòng
nàng sợ hãi là chỉ tăng không giảm.
Bởi vì giờ khắc này, chung quanh thập phần yên tĩnh.
Tô
Tiểu Tiểu chỉ có thể nghe được thanh âm lải nhải của chính mình…