Nghe được lời này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tâm sinh
cảm khái.
Phải nha.
Vì sao nàng phải chấp nhất như vậy chứ?
Hiện tại không phải vẫn thật tốt sao?
Thanh yêu nàng.
Nàng yêu Thanh.
Hai người yêu nhau, hơn nữa lại có thể hạnh phúc ở bên
nhau, đây không phải là sự tình tốt đẹp nhất trong thiên hạ sao?
Vì sao nàng còn muốn đi quấn lấy quá khứ không đáng
một xu này chứ?
Tựa như Thanh cũng chưa từng bao giờ hỏi chuyện nàng
cùng Thượng Quan Mặc là thế nào thế nào, cũng chưa từng hỏi nàng ở hiện đại
cùng Trần Tu Ngôn là thế nào thế nào …
Hắn là toàn tâm toàn ý tính toán suy nghĩ cho chuyện
hôn nhân này.
Một khi đã như vậy, vì sao nàng cũng không thể giống
như Thanh, chỉ chú trọng đến tương lai của bọn họ?
Mà không phải là một mực quấn quýt để ý tới chuyện quá
khứ, làm ảnh hưởng tới tương lai của bọn họ.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt.
Nàng từ trong ngực của Thượng Quan Thanh ngẩng đầu
lên.
Nàng yên lặng nhìn vào Thượng Quan Thanh.
“Thanh, ta có thể tôn kính sư phụ của chàng, đơn giản
là vì chàng. Là bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta mới nguyện ý tôn kính một người
ta không thích. Quá khứ của chàng, ta cũng không muốn đuổi theo nghiên cứu cũng
không muốn thẩm vấn. Nhưng mà, Thanh, ta thành thật nói với chàng, ta có thể
tôn kính hắn, nhưng mà chàng không thể bắt buộc ta thích hắn. Điểm này, chàng
có hiểu không?”
Thượng Quan Thanh mỉm cười.
Hắn cúi đầu hôn vào môi Tô Tiểu Tiểu.
“Ân, Tiểu Tiểu của ta từ trước đến nay là thê tử lương
thiện am hiểu lòng người nhất trên thế gian.”
Tô Tiểu Tiểu cười cười, hờn dỗi liếc mắt hắn một cái.
“Chàng chỉ biết nói ngọt.”
Thượng Quan Thanh ôm lấy Tô Tiểu Tiểu: “Vậy xin hỏi
nương tử đại nhân, vi phu có thể tiến hành sự tình mà tối hôm qua nên làm không?”
Hai tay của Tô Tiểu Tiểu thực thói quen mà lập tức
liền vòng ở cổ Thượng Quan Thanh.
“Được rồi. Ta đây liền miễn cưỡng mà đáp ứng chàng
vậy.”
Thượng Quan Thanh đi nhanh bước đến trước giường, cười
dài nói: “Tạ ơn nương tử đại nhân.”
Dứt lời, Thượng Quan Thanh đem Tô Tiểu Tiểu đặt ở trên
áo ngủ mềm mại bằng gấm, sau khi cùng Tô Tiểu Tiểu nhìn nhau cười, hắn kéo
xuống màn che đỏ tươi bên giường.
Nhất thời, tiếng hô hấp cùng tiếng rên rỉ đan vào
thành một xuân khúc tuyệt vời …
Trong ban đêm yên tĩnh này…
Trầm bổng nha trầm bổng …
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không chịu nổi thẹn thùng
mà trốn vào trong đám mây.
Một đêm này, có thể nói là xuân sắc khôn cùng.