Nàng vốn chỉ là muốn tùy tiện tát một cái, không nghĩ
tới thế nhưng lại làm nàng chảy máu.
Ha ha, hảo, phi thường tốt.
Tốt nhất là hủy hoại luôn dung nhan của nàng! ! ! !
Hoàng quý phi hừ một tiếng, lắc lắc ống tay áo.
“Còn không mau đem nữ nhân này giam vào trong thiên
lao!”
Dừng, nàng từ trong tay áo lôi ra một quyển trục.
Chói lọi một quyển.
Là thánh chỉ.
Nàng rất là đắc ý nói: “Đây là ý chỉ của bệ hạ, các
ngươi nếu còn không đem tiện nữ nhân Đoan Mộc Lang Hoàn này giam vào trong
thiên lao, chính là kháng chỉ.”
Thị vệ đứng đầu nhặt thánh chỉ lên, vội vàng xem qua,
thấy quả nhiên là thực.
Nhất thời, lập tức lạnh giọng nói: “Đem Đoan Mộc Lang
Hoàn nhốt vào trong thiên lao.”
Rọat một cái, một đám thị vệ phía sau hắn lập tức vọt
lên…
Tô Tiểu Tiểu lúc này nội tâm đã bình tình lại.
Bất chấp trên mặt đau đớn, nàng chỉ là thản nhiên nói
một câu.
“Tự ta đi.”
Dừng một chút, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, rồi sau đó
liếc Hoàng quý phi một cái.
“Một cái tát này, ta sẽ nhớ kỹ.”
Nói xong, nàng cứ như vậy nghêng ngang đi ra khỏi
Phượng Lâm cung dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
**********thiên lao hảo thiên lao đường ranh
giới*****************
Vốn là ban đêm yên tĩnh, sau một hồi, trở nên thập
phần náo nhiệt.
Không ít cung nhân đều chạy ra xem náo nhiệt.
Tô Tiểu Tiểu chưa từng bị người ta vây xem như vậy,
trong lòng tự nhiên là căm giận bất bình.
Nhưng là nàng hiểu rõ, hiện tại nàng không thể làm
bậy, càng không thể khóc.
Bằng không sẽ càng làm cho Hoàng quý phi đắc ý.
Thù này, nàng nhất định sẽ báo.
Nàng mím môi, tiếp tục đi về phía trước.
Ban đêm có chút lạnh, Tô Tiểu Tiểu khi đi ra chỉ mặc
một chiếc áo mỏng.
Gió lạnh thổi qua.
Tô Tiểu Tiểu không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng nàng gắt gao cắn môi, không để cho mình có chút
biểu hiện yếu đuối nào.
Đám nữ nhân trong hoàng cung này đều muốn nàng chết,
đều muốn nhìn thấy nàng chán nản mất hồn.
Nàng sẽ không như vậy.
Nàng phải kiên cường mà bước.
Không phải chỉ là một cái nhà giam nho nhỏ thôi sao! !
!
Ai sợ ai! ! !
Nàng dù sao cũng vẫn có thể ra ngoài ! ! !