Bất quá, trước đó…
Tô Tiểu Tiểu cần phải tìm ra được một cái chân tướng.
Xem rốt cuộc là ai hãm hại nàng!
Tô Tiểu Tiểu cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý là
người chịu thiệt.
Phi tử nào ăn gan hùm mật báo, lại dám đem cái chết
của Thục phi đổ lên đầu nàng?
Là không muốn sống nữa đi.
Tốt đẹp không thích, lại dám chơi đùa Tô Tiểu Tiểu
nàng?
Tô Tiểu Tiểu nàng cho tới tận bây giờ cũng không phải
người có thể để cho ngươi ta chơi!
Dám vu cáo nàng, nhất định phải chịu được hậu quả!
Tô Tiểu Tiểu nàng trước khi đi, cũng nhất định phải
chơi đến chết nữ nhân dám hãm hại nàng!
*****Chơi nha chơi nha chơi chết ngươi đường ranh
giới*********
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu bắt tay vào việc điều tra chuyện
Thục phi tự sát.
Đương nhiên, nàng chỉ có thể vào lúc nửa đêm đi điều
tra.
Nếu không, đụng phải Thượng Quan Mặc hoặc là các phi
tử khác, vậy có lý cũng không nói được.
Nàng hiện giờ trong mắt mọi người ở hậu cung, liền là
một hoàng hậu thân thể suy yếu.
Nếu như bị người ta nhìn thấy nàng tới cung của Thục
phi, còn không phải là kiếm cớ cho người ta nói sao?
Lại nói, lúc trước Thượng Quan Mặc thẩm vấn hung thủ
ám sát Thục phi, tất nhiên sẽ có người ở bên cạnh.
Hiển nhiên nếu cái hung thủ ám sát Thục phi kia, dám
khai tên nàng ra, liền tất nhiên cũng có phi tử biết…
Thậm chí hoài nghi có thật là hoàng hậu giết Thục phi.
Tuy rằng chưa chắc Hoàng hậu vì lí do gì phải giết
Thục phi, nhưng là chỉ cần có chút hoài nghi, rất nhiều chuyện cũng có thể
thuận lý thành chương (*) mà tưởng tượng…
Thậm chí còn là phóng đại gấp nghìn lần!
Cho nên, Tô Tiểu Tiểu hiện giờ chỉ có thể tranh thủ
lúc đêm hôm khuya khoắt, lén lút chuồn ra khỏi Phượng Lâm cung,
Mà đêm nay, đúng lúc là một cái nguyệt hắc phong cao,
quả là ngày lành thích hợp để điều tra chuyện giết người.
Tô Tiểu Tiểu thay đổi một thân hắc y phục, sau đó liền
lén lút chạy ra ngoài.
Nhưng là…
Lúc đi qua cung điện phía bắc Hàm Quang hồ thì Tô Tiểu
Tiểu chợt nhớ tới lời thái y nói.
Đây là cung điện của Huyền Thanh vương.
Tô Tiểu Tiểu tâm vừa động.
Cước bộ liền không tự chủ mà tiến vào, lúc trước nàng
đi qua cũng chưa có nhìn kỹ, nhưng là chỉ nhìn lướt qua, cũng cảm giác đây là
một cung điện thập phần lịch sự tao nhã.
Chỉ là…
Cung điện này không phải không có người ở sao?
Như thế nào hiện giờ nàng thế nhưng lại nghe được
thanh âm giở sách?
Chẳng lẽ bên trong lại có người?
(*)Thuận lý thành chương [顺理成章] : TYV
nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà
suông sẻ (như thế nào đó)”. Cái này mò được bên nhà nàng Chikarin. Bất quá ta
thấy để nguyên hay hơn.