Thượng Quan Thanh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Tô Tiểu
Tiểu.
“Tiểu Tiểu, đừng sợ, có ta.”
Tô Tiểu Tiểu “Ân” một tiếng.
Nếu không phải có Thanh, nàng là kiên quyết sẽ không
đi Bình thành.
Cũng là bởi vì có Thanh, nàng mới có thể cố lấy toàn
bộ dũng khí, vứt bỏ hết thảy ở Đô thành, nghĩa vô phản cố* cùng
Thanh đi đến một thành thị xa lạ.
“Thanh, Bình thành là như thế nào?”
Nhắc tới Bình thành, thần sắc Thượng Quan Thanh có
chút dịu dàng.
“Bình thành là tiên đế đất phong để lại cho ta, bên trong
lương thực giàu có, nhân dân an cư lạc nghiệp, là một địa phương tốt. Hơn nữa
mỗi khi đến mùa xuân, trăm hoa đua nở, Bình thành nơi nơi đều phiêu đầy mùi
hoa. Nhất là ở ngoại ô Bình thành, có một rừng hoa đào, mỗi khi đến tháng ba,
tất cả đều nở ra, so với Đô thành, đẹp hơn rất nhiều.”
Tô Tiểu Tiểu thực thích hoa đào, sau khi nghe xong,
trong mắt không khỏi hơn vài tia hướng tới.
“Ân, thực muốn đi xem đâu.”
Thượng Quan Thanh nói: “Có cơ hội, đợi sau khi chúng
ta trở lại Bình thành, chờ thêm một đoạn thời gian, hoa đào cũng đến lúc nở.”
Tô Tiểu Tiểu tưởng tượng đầy trời hoa đào bay múa,
nàng không khỏi cười híp mắt.
“Ừ, đến lúc đó ta muốn cùng Thanh đi rừng hoa đào ngắm
hoa …”
Bỗng nhiên, trong đầu Tô Tiểu Tiểu hiện lên một ý
tưởng thập phần kiều diễm thập phần XX …
Nàng bỗng nhiên đè thấp thanh âm: “Thanh, khi nào thì
rừng hoa đào ít người nhất?”
Thượng Quan Thanh trầm ngâm một lát, đáp: “Trước hoặc
sau khi cửa thành đóng, trong rừng hoa đào cơ bản là không có người.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, cười hắc hắc.
Nàng tiến đến bên tai Thượng Quan Thanh, nói: “Thanh,
nếu không hôm nào chúng ta đến Bình thành, tìm lúc sáng sớm, hoặc đêm khuya đi
rừng hoa đào chuẩn bị chăn đệm nằm dưới đất ngắm hoa … Thuận tiện liền có thể …
Gì kia gì kia, ân, chàng hiểu chứ.”
Ánh mắt Thượng Quan Thanh nhất thời thâm thúy lên.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, trong đầu của nàng luôn luôn có những ý
tưởng làm ta kinh ngạc …”
Tô Tiểu Tiểu cười khanh khách nhìn Thượng Quan Thanh.
“Như thế nào? Chàng không muốn sao?”
Thượng Quan Thanh cúi đầu cắn một ngụm vào vành tai Tô
Tiểu Tiểu, “Muốn. Chỉ cần là Tiểu Tiểu, ta đều muốn …”
Tô Tiểu Tiểu giận hắn liếc mắt một cái.
Chú thích:
Nghĩa vô phản cố: không có đường lui