Giang sơn mỹ nhân, nếu thật sự để hắn chọn, hắn tất
nhiên sẽ không buông tha giang sơn.
Thâm tình của Thượng Quan Thanh – muốn mỹ nhân mà
không cần giang sơn thật làm hắn cảm động.
Chẳng qua, nàng vốn chính là của hắn a!
Vì sao hắn phải ở trong này giằng co với Thượng Quan
Thanh a?
Ngay lúc Thượng Quan Mặc rối rắm, Tô Tiểu Tiểu ở xa xa
thì lại rung động mà bưng kín miệng.
Thanh hắn vậy mà lại biết ý nghĩ của nàng.
Nàng chưa từng nói qua, nàng không muốn hắn làm hoàng
đế.
Mà hắn vậy mà cũng đã đoán được, hơn nữa cam tâm tình
nguyện vì nàng mà buông tha cho giang sơn.
Nàng có đức gì mà có thể, có thể làm cho Thanh buông
tha cho giang sơn!
Tô Tiểu Tiểu trong lòng đại chiến.
Nàng gắt gao cắn môi dưới, không cho nước mắt cảm động
chảy xuống.
Bỗng nhiên, nàng hít sâu một hơi, một phen tháo bỏ
khăn che mặt, sau đó nhấc làn váy chạy vọt vào giữa đám người đông nghìn nghịt.
Mà kỳ tích chính là, đám người đông nghìn nghịt này
vậy mà cũng tránh ra một lối đi.
Nguyên nhân là, mọi bộ phận đại hội đại biểu nhân dân
toàn quốc tại nơi này đều biết Tô Tiểu Tiểu.
Có người nhận thức Tô Tiểu Tiểu chính là Huyền Thanh
vương phi, có người thì lại nhận thức Tô Tiểu Tiểu chính là Đoan Mộc hoàng hậu,
có người khác thì là theo dòng người mà tránh ra.
Tô Tiểu Tiểu không bị trở ngại nào liền chạy vội tới
trước ngựa của Thượng Quan Thanh.
Ánh mặt trời xán lạn, Thượng Quan Thanh một thân áo
giáp màu bạc, cực kì loá mắt.
Hắn vươn cánh tay.
“Tiểu Tiểu, để nàng phải đợi lâu.”
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, đưa tay khoác lên tay của
Thượng Quan Thanh.
“Ta biết chàng sẽ đến a.”
Hai người nhìn nhau cười, đủ loại hiểu lầm trong quá
khứ tất cả cũng không cần giải thích nữa.
Đây là sự mĩ diệu của tình yêu, là sự đơn giản của
tình yêu.
Cách đó không xa Thượng Quan Mặc thấy vậy, thì săc mặt
rung động vô cùng.
Hắn vốn còn đang không hề cam lòng, nhưng mà sau khi
nhìn thấy cảm tình cùng sự ăn ý của hai người bọn họ trong lúc đó, hắn vậy mà
lại cảm thấy, hàng vạn hàng nghìn giang sơn, cũng không so bì được hình ảnh hai
người đó nhìn nhau cười.
Hắn thua.
Là hắn thua.
Thượng Quan Mặc thần sắc ảm đạm mà phất phất tay,
không tiếng động phất lui tất cả thị vệ.
Thẳng đến khi Tô Tiểu Tiểu ngồi lên lưng ngựa xong,
hai con người không coi ai ra gì mới ý thức được là không thấy Thượng Quan Mặc
đâu nữa. (2 anh chị gặp nhau
là chỉ biết có nhau thôi còn gì, hứ hứ muội đi
an ủi Mặc ca vậy :p)
Thượng Quan Thanh cười nói: “Xem ra, hắn lựa chọn
giang sơn rồi.”
Tô Tiểu Tiểu “Ngô” một tiếng, “Chàng cũng không
từ chối đấy thôi.”
Đại
kết cục
Thượng Quan Thanh điểm nhẹ cái mũi của nàng một chút.
“Đúng nha, có nàng, ta một tiếng hối hận cũng không
có.”
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tựa như nghĩ tới cái gì, nàng
ghé vào bên tai Thượng Quan Thanh, lén lút nói mấy câu.
Thượng Quan Thanh vừa nghe, không dám tin nhìn vào
bụng của Tô Tiểu Tiểu, trong mắt là vẻ mặt mừng như điên. (phá
hỏng hình tượng soái ca của ta quá đi =)) )
Tô Tiểu Tiểu tươi cười trong suốt.
“Thanh, chúng ta nhất định vẫn sẽ hạnh phúc về sau.”
Mười tháng sau.
Trong Huyền Thanh vương phủ gà bay chó sủa, nguyên
nhân không phải thật là vì vậy. (*liếc nhìn tác giả* vô
nghĩa, chả nhẽ trong đó nuôi gà chó thật)
Chỉ là vì Huyền Thanh vương phi sắp sinh đứa nhỏ rồi
nha nha.
Mỗi người trong phủ đều vội đến ba chân bốn cẳng, còn
Thượng Quan Thanh cũng là vẻ khẩn trương trước nay chưa từng có.
Hắn cách rèm cửa, vừa nhìn thấy lại nghe thấy làm thân
thể cứng ngắc.
Tô Tiểu Tiểu vẫn nghĩ sinh đứa nhỏ là chuyện rất thống
khổ.
Mà trên thực tế cũng là chuyện thống khổ đến sắp chết.
(haha chít cười tỷ mất thui =)) quay đi sám hối, nhịn a
nhịn a k được cười khi người ta đau a, kẹo nhịn sắp điên r a :”> )
Sau vài canh giờ Tô Tiểu Tiểu kêu rống đến tê tâm liệt
phế (đau đớn như bị tê liệt), sau
khi sắc mặt Thượng Quan Thanh hết trắng lại xanh, đứa nhỏ rốt cục cũng hoa lệ
lệ mà ra đời.
Là một bé gái.
Bà mụ ôm đứa nhỏ đến chỗ Tô Tiểu Tiểu, mà lúc này
Thượng Quan Thanh cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Khi nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Tô Tiểu Tiểu,
Thượng Quan Thanh hoang mang lo sợ.
Vẫn chỉ là lặp lại.
“Tiểu Tiểu, về sau chúng ta không sinh nữa.”
Tô Tiểu Tiểu buồn cười nhìn Thượng Quan Thanh, nhưng
trong lòng cũng tràn đầy cảm động.
Nàng nhìn qua đứa bé trong ngực, lại nhìn qua ánh mắt
lo lắng của phu quân, bỗng nhiên cảm thấy chuyến xuyên việt này của bản thân
thực sự là không uổng phí.
Nàng bây giờ không những có phu quân không màng giang
sơn mà còn có kết tinh của tình yêu.
Thật sự thật hạnh phúc thật hạnh phúc.
Mà cùng lúc đó, ở hoàng cung xa xôi ngàn dặm, hoàng đế
Thượng Quan Mặc cũng biết tin Huyền Thanh vương phi vừa sinh hạ một bé gái.
Hắn xả được một hơi.
Nhưng mà, cũng đồng thời.
Hắn buông tiếng thở dài.
Hắn rời khỏi hai chồng tấu chương cao như núi, đi tới
trước cửa sổ.
Hắn nhìn lên bầu trời đêm ánh trăng trong sáng ngoài cửa
sổ. (nghe như kể chuyện ma hắn. . .hắn. . .hắn.
. . :-ss )
Không biết qua bao lâu, hắn lại buông tiếng thở dài.
“Hoàng hậu, trẫm hảm ngươi về nhà ăn cơm.”
Hoàn
Cảm nghĩ khi kết thúc (của tác giả)
Bái lạy thần phật, truyện này rốt cục đã kết thúc.
Tung bông tung bông.
Cảm ơn tất cả các bạn đã đến làm bạn.
Cảm ơn các bạn cho đến nay không rời đi, không tức
giận.
Mỗi người nhắn lại ở dưới truyện, ta đều nhìn kỹ.
Có lẽ về hứng thú thì kết cục truyện này không phù hợp
với suy nghĩ vài bạn nhưng đây là kết cục ta vừa lòng nhất.
Có thể cho Tô Tiểu Tiểu cuộc sống hạnh phúc nhất,
không cần suy nghĩ chính là Thượng Quan Thanh.
Nếu trong hiện thực gặp được nam nhân như vậy, ta cũng
sẽ không do dự mà gả cho hắn.
Ngô, ta biết có một bộ phận độc giả hi vọng Thượng
Quan Mặc và Tô Tiểu Tiểu sống bên nhau.
Nhưng nếu thật sự các bạn xuyên tới cổ đại, trở thành
thân phận như Tô Tiểu Tiểu, các bạn có thật sự sẽ không hề cố kị mà tiến nhập
ôm ấp của Thượng Quan Mặc không?
Các bạn có thật sự giữ nguyên ý nghĩ cũ mà nhìn thấy
chồng của chính mình mỗi ngày đều cùng nữ nhân khác OOXX, nhưng lại là quang
minh chính đại, bạn không thể sinh tức, không thể giận, chỉ có thể yên lặng
chúc phúc thật sao?
Các bạn thật sự có thể chịu được sao?
Được rồi.
Nếu đáp án của các bạn là câu khẳng định thì đoạn văn
ở trên của ta là vô nghĩa.=))
Ở trong quan niệm của ta, phàm là nam nhân sau khi kết
hôn mà còn xằng bậy (lăng nhăng), đều
hãy đi chết đi.
Ta thích một đối một, là một đối một từ đầu đến cuối.
Ngô.
Tựa như Tô Tiểu Tiểu và Thượng Quan Thanh vậy.
Kì thật, Thượng Quan Thanh được coi là hoàn mỹ.
Nam nhân vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, hơn nữa
khăng khăng chỉ nhìn thấy bạn, không thể ở bên ngoài…
Nếu đặt ở trước mặt ta, ta chết cũng không buông tay.
Mà miêu tả kiểu người như Tô Tiểu Tiểu, ta thật sự rất
thích, tuy rằng lúc viết từng chán ghét cách nghĩ của nhân vật này nhưng cuối
cùng vẫn là thực thích.
Có lẽ nàng tuyệt không thông minh, cũng không có khí
chất của cường nữ.
Hơn nữa nàng quá mức tùy tiện.
Nhưng nữ chủ của truyện này là một người bình thường.
Nàng có thể liều chết theo đuổi tình yêu lí tưởng của
mình, cũng sẽ liều chết giữ gìn, cũng có sự tinh tế và quan tâm chăm sóc lượng
thứ chồng của một cô gái nhỏ, và có lẽ có rất nhiều tính cách của một cô gái
nhỏ trong cuộc sống bình thường.