Vịt: Vân nuốt là tên 1 món ăn nào đó thì
phải. Ta ko vào được mạng nên không tra được đó là món ăn gì. Nếu tình yêu nào
biết thì bảo ta với. Đây là tên đầy đủ của chương: “香喷喷的云吞”
Thượng Quan Thanh tiếp tục xem sách.
Cứ ấm áp như vậy qua mấy canh giờ, Tô Tiểu Tiểu tỉnh
ngủ.
Nàng dụi dụi mắt, lại hỏi: “Tới chưa?”
Thượng Quan Thanh dở khóc dở cười: “Nào có nhanh như
vậy?”
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: “Nếu như là ở hiện đại …”
Thượng Quan Thanh chính sắc nói tiếp: “Xa đến đâu cũng
chỉ cần hai giờ là có thể tới …”
Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, nàng trừng lớn đôi mắt.
“Trời ạ. Làm sao chàng biết?”
Thượng Quan Thanh cười cười: “Vừa rồi nàng nói trước
lúc ngủ …”
Nương tử của hắn còn có cái tật xấu như vậy, lời nói
trước khi ngủ luôn luôn không nhớ được.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu tỉnh ngộ.
Thì ra là thế.
May quá may quá.
Nàng suýt chút nữa nghĩ là Thanh cũng là xuyên qua tới
đây.
Tâm địa của nam nhân từ hiện đại xuyên qua có thể gian
xảo hơn … (câu này edit mà không hiểu lắm)
Tô Tiểu Tiểu gãi gãi đầu: “Hắc hắc.”
Thượng Quan Thanh điểm một chút vào mũi của nàng, rồi
sau đó hắn liếc nhìn sắc trời ngoài xe ngựa.
“Đói bụng chưa?”
Tô Tiểu Tiểu vốn không đói bụng, vừa nghe Thượng Quan
Thanh nói như vậy, bụng liền lập tức kêu lên … cô lỗ … cô lỗ.
Nàng gật gật đầu, nói: “Đói bụng rồi.”
Thượng Quan Thanh hỏi: “Nàng muốn ăn cái gì?”
“Ngô …” Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, rồi sau đó vẻ mặt chờ
đợi nhìn Thượng Quan Thanh.
“Phu quân, có phải hay không ta muốn ăn cái gì, cũng
có thể lập tức được ăn?”
Thượng Quan Thanh cười cười: “Cái này cũng cũng không
phải là không thể được. Nàng muốn ăn cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Ta nghĩ ăn vân nuốt, hương phún
phún vân nuốt!”
Thượng Quan Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mới lên
tiếng: “Hiện tại cách trấn nhỏ gần nhất còn nửa canh giờ lộ trình, bên trong có
nhà bán vân nuốt rất không sai. Hiện tại Tiểu Tiểu trước tiên ăn điểm tâm, đợi
chút lại đi ăn vân nuốt, như thế nào?”
Tô Tiểu Tiểu ôm cổ Thượng Quan Thanh, rồi sau đó mạnh
mẽ hôn một cái lên gương mặt của hắn.
“Ân, được. Phu quân, chàng thật tốt.”
Thượng Quan Thanh vẻ mặt cười dài.
“Tiểu Tiểu là thê tử của ta, ta tất nhiên là nên sủng
ái nàng.”
“Luôn luôn?”
“Ân, luôn luôn.”
Thượng Quan Thanh như cũ là cười dài đáp.
Tô Tiểu Tiểu cũng là mặt mày ngọt ngào.
Trong xe ngựa như trước là một mảnh ấm áp cùng ngọt
ngào.