Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Nếu thanh âm này là Thượng Quan Mặc thì tốt, nàng có
thể đúng lý hợp tình xoay người, trừng mắt nhìn Thượng Quan Mặc, nói: “Ta thích
ở trong này, ngươi quản được sao! ! !”
Vấn đề là, hiện giờ thanh âm này … không phải thanh âm
Thượng Quan Mặc …
Mà là … Thượng Quan Thanh.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cũng không có xoay
người lại.
Nàng cười hắc hắc, ngăn cuống họng nói: “Huyền Thanh
Vương như thế nào cũng ở đây?”
Thượng Quan Thanh cười nhẹ.
“Ngày hôm nay là tết, dựa theo tập tục, đêm nay ta ở
trong Thanh Loan điện nghỉ tạm. Nghe nói Phượng Khôn Cung của Hoàng hậu nay đã
thành Phượng Lâm Cung đi, hiện giờ chúng ta thật gần nhau, ở giữa chỉ cách hồ
Hàm Quang. Vừa vặn tiện đường, Hoàng hậu, chúng ta liền cùng nhau trở về đi.”
Tô Tiểu Tiểu “Ách” một tiếng, sau đó cự tuyệt.
“Vẫn cứ là không đi. Hiện giờ cô nam quả nữ, nếu như
bị người bên ngoài nhìn thấy, nhất định gièm pha không ít.”
Thanh âm của Thượng Quan Thanh nhiều vài phần thâm ý.
Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một cỗ cực kỳ mãnh liệt khí
thế hướng nàng đè xuống.
Ngay sau đó, nàng còn chưa kịp phản ứng, người đã bị
kéo vào phụ cận rừng cây.
Tô Tiểu Tiểu hút một hơi khí lạnh.
Nàng vừa định nói ba chữ “Thượng Quan Thanh” thì cũng
đã bị môi của hắn ngăn chặn.
Hôn môi cách mạng che mặt …
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu hôn như thế này.
Nàng trừng lớn đôi mắt.
Thượng Quan Thanh đè lại Tô Tiểu Tiểu.
Lưng Tô Tiểu Tiểu để tại trên cây, có chút lạnh như
băng.
Giờ này khắc này, nàng xem rõ ràng vẻ mặt của Thượng
Quan Thanh.
Nàng bỗng nhiên ý thức được.
Thanh đã biết thân phận của nàng.
Đã biết …
Tô Tiểu Tiểu chính là Đoan Mộc Lang Hoàn. Đoan Mộc
Lang Hoàn chính là Tô Tiểu Tiểu …
Nàng nhắm lại hai mắt, tay cũng xoa lưng Thượng Quan
Thanh.
Nàng khẽ thở dài một tiếng.
“Thanh.”
Thân mình Thượng Quan Thanh run lên.
Hắn bỗng nhiên kéo xuống chiếc khăn trên mặt Tô Tiểu
Tiểu, rồi sau đó hắn cúi đầu, hung hăng hôn môi Tô Tiểu Tiểu.
Hắn gầm nhẹ lên.
“Vì cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu nâng lên đầu, yên lặng nhìn hắn.
“Thanh, ta thích ngươi. Ta thực sự thích ngươi. Ta
cũng không phải có tâm lừa gạt ngươi.”