Lúc Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh trở về phủ đệ,
đã là chạng vạng.
Mà hai người sau khi vào phòng, qua cả một ngày hôm
sau cũng không có đi ra.
Người hầu trong phủ thậm chí có chút lo lắng, chỉ có
một mình A Nô sau khi ở ngoài phòng nghe lén một hồi lâu, mới cười đến thực vui
vẻ lại ái muội.
Hắn khoát tay nói: “Không có việc gì không có việc gì,
Vương gia cùng Vương phi ở bên trong nghỉ ngơi, các ngươi ngàn vạn lần không
nên tới quấy rầy.”
Hắc hắc.
Vương gia cùng Vương phi mới nếm thử mây mưa Vu Sơn,
hôm sau tỉnh lại tất nhiên sẽ nhạc bất tư Thục.
(Nhạc bất tư Thục: Vui quên trở về, vui
quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng
trong kinh thành Lạc Dương của nước Ngụy. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta
có nhớ Tây Thục không. Lưu Thiện trả lời rằng “lúc này đang vui, không còn nhớ
chi về Tây Thục nữa.”)
Lời của A Nô quả thực cũng có một chút đúng.
Vì ngày hôm sau khi Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại, phát hiện
mình toàn thân trần trụi nằm trên cánh tay Thượng Quan Thanh thì trên mặt nàng
có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại nhiều hơn vài phần vui sướng.
Nàng hơi chút động thân thể.
Này không động thì không sao, vừa động một cái, toàn
thân đều đau giống như xương cốt rã rời.
Đêm qua nha…
Thật đúng là điên cuồng.
Điên cuồng đến mức nàng cũng không dám tin…
Thanh kỹ thuật lại tốt như vậy! ! !
Tốt đến nàng dục tiên dục tử, hưởng thụ một lần lại
một lần lên tới đỉnh cao khoái lạc.
Tuy rằng lần đầu tiên thật sự rất đau, nhưng là không
sao.
Bởi vì đối tượng là Thanh, cho nên không có vấn đề gì.
Đau cũng được, dù sao đau xong chính là hưởng thụ nha.
Có điều giờ phút này, thật sự chính là rất đau…
Tô Tiểu Tiểu có chút nhe răng trợn mắt.
Mà lúc này, Thanh cũng đã tỉnh lại.
Tayhắn hơi hơi động, ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Tô
Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cũng đã phát giác được, giương mắt vừa
nhìn.
Đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nhu tình của
Thượng Quan Thanh.
Hai người không hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười nói:
“Sớm”.
Dứt lời, cả hai lại là nhất tề sửng sốt.
Cuối cùng ánh mắt đều là tràn đầy ý cười.
Thượng Quan Thanh nhẹ nhàng mà vỗ về Tô Tiểu Tiểu,
“Đêm qua thực vất vả nàng…”
Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Ta không biết đêm qua
lại là…”
Này còn chưa nói xong, Tô Tiểu Tiểu có chút mất hứng.
“Chàng không phải biết rõ sao?”
Thượng Quan Thanh ngẩn người.
“Biết cái gì?”
“Thượng Quan Mặc chưa từng có chạm qua ta nha.”
Thượng Quan Thanh trầm mặc.
Thực sự là hắn không biết…