Vị thanh sam kia công tử cười cười: “Ta bất quá là nói
một chút chuyện thôi. Cô nương ngươi quả thật cam đảm, Vương bà mấy ngày gần
đây đột nhiên trở nên càn rỡ kiêu ngạo, không ít các cô nương tiểu tử đi ra
ngoài đều bị nàng lừa không ít bạc, nhưng không có người giống cô nương can đảm
có gan đứng ra chỉ ra sự thật như vậy. Vì thế, nguyên nhân ta đứng ra,
cũng là bởi vì cô nương ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức cười ha ha.
“Cáp, tuy rằng nói ta hẳn là nên khiêm tốn một chút,
bất quá ngươi nói như vậy ta còn thật cao hứng.”
Kia thanh sam công tử cười cười: “Cô nương thật thoải
mái.”
Tô Tiểu Tiểu thoải mái tiếp nhận rồi.
Dừng lại, Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Không biết vị công tử này
gọi là gì?”
Thanh sam công tử cười đáp: “Ta họ Vân, tên một chữ,
Thư.”
“Vân Thư.” Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lẩm bẩm, chỉ cảm
thấy tên này thập phần lịch sự tao nhã.
Vân Thư Vân Thư, niệm đứng lên miệng cũng nở
hoa.
Quả thực cùng thanh sam công tử này rất là tương xứng.
Nàng nháy mắt mấy cái: “Vân Thư công tử đây là đang
muốn chuẩn bị khảo công danh?”
Vân thư lắc đầu: “Không phải vậy. Ta tuy là yêu làm
thư sinh, nhưng là trong lòng ta cũng là rất ít, chức quan công danh, thật sự
không thích hợp ta. Ta chính là nhân sĩ Vân Châu, mấy năm trước đến kinh thành,
nhân tiện làm một ít sinh ý.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.
Trước mắt bắt đầu sáng ngời.
“Tốt lắm, ta thưởng thức ngươi. Thương hành chứ gì, đó
là tuyệt nhất.”
Vân Thư tuy rằng không nghe nói đến câu phía sau của
Tô Tiểu Tiểu, nhưng là hắn lại cảm giác được vị cô nương trước mắt này đối với
thương hành cũng không phản đối. Hắn trong lòng có chút cao hứng, dù sao làm
thương nhân này, cơ hội bị người khinh bỉ thật là to.
Trong kinh thành đại đa số cô nương tình nguyện gả cho
thư sinh nghèo kiết hủ lậu, cũng không nguyện gả cho một người phú thương.
Hắn đến kinh thành lâu như vậy, sở dĩ làm thư sinh
cũng là bởi vì nguyên do này.
Mỗi lần bà mối hỗ trợ giới thiệu cô nương, thấy bộ
dạng hắn đều là trước mắt sáng ngời.
Nhưng khi nghe đến hắn cùng thương hành có liên quan,
trong mắt đều là thần sắc đáng tiếc.
Thật khó mà có thái độ không khinh bỉ thương hành như
vị cô nương trước mắt này.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Lại nói, sĩ nông công thương,
thương tuy rằng là ở vị trí cuối cùng, nhưng ta cho rằng không thua gì sĩ cả.
Nghề nào cũng có trạng nguyên thôi.”