Nhân sĩ kia thập phần khó chịu.
Tâm tình cũng thập phần không thoải mái.
Tô Tiểu Tiểu tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại cảm
giác được.
Bởi vì nhân sĩ kia từ sau khi nàng nói “đối diện với
Thanh Loan điện” liền trầm mặc.
Tô Tiểu Tiểu ngoài cảm giác được ánh trăng trong trẻo
nhưng lạnh lùng ra, còn có thể cảm giác được…
Dường như có một chút sát khí…
Tuy rằng không nồng đậm, nhưng là Tô Tiểu Tiểu thật sự
cảm giác được.
Bởi vì một người khi mất đi một loại cảm giác, ví dụ
như thị giác, các cảm giác khác liền trở nên mẫn cảm hơn, chẳng hạn như khứu
giác, vị giác…
Cho nên Tô Tiểu Tiểu hiện giờ cảm giác thập phần rõ
ràng.
Nhân sĩ này không thích câu nàng vừa mới nói kia…
Chỉ là không thích thì không thích, đây vẫn là sự thật
nha…
Đoan Mộc Lang Hoàn quả thật ngụ tại Phượng lâm cung
đối diện Thanh Loan điện.
Một lúc lâu sau, nhân sĩ kia cuối cùng mở miệng.
Hắn hỏi: “Ngươi có hứa gả cho ai không?”
Tô Tiểu Tiểu nhất thời trợn mắt.
Cái gì? !
Có hứa gả cho ai không? !
Đề tài này nhảy ra cũng quá nhanh đi! ! ! !
Nàng hứa gả hay không hứa gả cho ai, cùng người này có
quan hệ gì? ? ?
Được rồi.
Trước mặt thế lực ác bá, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng là cúi
đầu.
Vì để tránh cho lưỡi dao đáng yêu kia muốn hôn cổ của
nàng, nàng nói rất thành thật: “Không có.”
Nàng chính xác là không có hứa gả cho ai nha.
Tô Tiểu Tiểu không có hứa gả cho nhà người ta.
Hứa gả cho người ta chính là Đoan Mộc Lang Hoàn! ! ! !
Tô Tiểu Tiểu luôn luôn cho là như vậy.
Mà vào lúc Tô Tiểu Tiểu vừa nói xong, lại cảm thấy
được.
Nàng cảm thấy được nhân sĩ không biết tên kia tâm tình
tựa hồ lại tốt lên rất nhiều.
Trong thanh âm của hắn lại nhiều hơn vài phần ý cười.
Hắn tiếp tục hỏi.
“Nga? ! Vậy ngươi có người trong lòng không?”
Tô Tiểu Tiểu lại ngẩn người.
Này…
Này…
Này…
Nếu như là dựa theo hình thức theo đuổi của người hiện
đại mà nói…
Hiện giờ người trước mặt này là đang muốn theo đuổi
nàng?
Bằng không hỏi mấy thứ này để làm gì?
Hay là nói, vị nhân sĩ này đối với nàng là nhất kiến
chung tình? !