Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nói.
“Về phần Đoan Mộc Lang Hoàn, ngươi chưa bao giờ từng
quý trọng qua. Thời điểm Đoan Mộc Lang Hoàn năm đầu tiên vào cung, ngươi vắng
vẻ nàng, ngươi làm cho nàng trở thành người bị người trong thiên hạ bắt nạt.
Lúc sau, lại mạc danh kỳ diệu (bỗng nhiên) mà
nói thích nàng, sủng ái nàng, vậy ngươi có từng hỏi qua cảm giác của nàng
không? Ngươi nếu thật sự thích Đoan Mộc Lang Hoàn, ngươi vì sao còn muốn đối xử
với nàng như thế? Nói cho cùng, chú trọng của ngươi cũng chỉ là hời hợt thôi.
Còn nữa, chuyện Đoan Mộc gia tạo phản, ngươi có từng thương lượng qua với Đoan
Mộc Lang Hoàn không? Ngươi hại chết cả nhà nàng, nàng liệu có thể nào thích
ngươi đây?”
Thần sắc của Thượng Quan Mặc nháy mắt tái nhợt đi một
chút.
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không ngừng cố gắng.
“Là Thanh khi ta thất vọng nhất, đã không ghét bỏ ta,
cứu ta ra khỏi bể khổ. Hắn đối với ta ôn nhu săn sóc cẩn thận, thê tử của hắn
chỉ biết có một người là ta. Cho dù hắn không có quyền lực cao nhất, thì có
sao? Chỉ cần hắn có một tấm lòng hoàn chỉnh yêu ta đến chết, hết thảy đều đủ
rồi! Những điều này, ngươi làm được sao? Thượng Quan Mặc!”
Thượng Quan Mặc mím môi cánh hoa.
Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vô lực nói: “Trẫm có
thể cho Lang Hoàn danh hiệu tôn quý nhất trong thiên hạ.”
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy nàng và Thượng Quan Mặc thật sự
là có sự khác nhau.
Nàng buông tiếng thở dài.
“Thượng Quan Mặc, ngươi không hiểu Đoan Mộc Lang Hoàn,
vì thế, ngươi liền lại càng không hiểu được ta.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn vào Thượng Quan Mặc.
“Kéo dài như vậy, đối với ngươi không tốt mà đối với
ta cũng chẳng hay. Ta cũng không hy vọng chuyện tình xảy ra với Đoan Mộc Lang
Hoàn lại xảy ra trên người ta, ta sống ở trong Bình Thành rất tốt rất tốt, hạnh
phúc đến mức ta sắp bay lên được. Mà ở trong hoàng cung, mỗi ngày đều lục đục
với nhau, phải đề phòng phi tử này, lại muốn phòng bị thái hậu, thật sự mệt
chết đi mệt chết đi. Thượng Quan Mặc, ta van cầu ngươi, buông tha cho Đoan Mộc
Lang Hoàn, cũng buông tha ta đi. Đoan Mộc Lang Hoàn đã chết rồi!”
Thượng Quan Mặc trừng mắt nhìn nàng.
“Đoan Mộc Lang Hoàn, trẫm đời này vĩnh viễn cũng không
sẽ buông nàng ra!”
Tô Tiểu Tiểu thở dài.
Hiện tại lại quay về chỗ cũ.
Lúc trước thấy sắc mặt hắn buông lỏng, cứ tưởng là có
chuyển biến tốt.
Hiện tại thì hay rồi hay rồi, tính khí bướng bỉnh này.
. . . . .
Này xấu tính! ! !
Lại đem hết thảy khôi phục về chỗ cũ! ! ! ! ! !
Tô Tiểu Tiểu cực kì bất đắc dĩ.
“Ta mặc kệ ngươi, ta phải nghỉ ngơi.”