Tô Tiểu Tiểu không biết nên nói gì, cho nên chỉ yên
lặng ngồi, tùy ý để Thượng Quan Mặc dựa vào.
Nếu không biết nói cái gì, trầm mặc chính là lời nói
tốt nhất.
Cũng không biết qua bao lâu, Thượng Quan Mặc bỗng nhiên
liền nói một câu.
“Lang Hoàn, ngươi cũng biết Thục phi là bị ai
giết?”
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.
Này vấn đề hỏi không phải cũng tương đương không hỏi
sao?
Cái gì là bị ai giết?
Nàng làm sao có thể biết!
Chẳng lẽ lại là nàng giết! ! ! !
“Không biết.”
Thượng Quan Mặc lại lặng im một hồi lâu.
Không biết tại sao, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên có một
loại dự cảm bất hảo.
Nàng nhớ lại trong hậu cung tranh giành cấu xé lẫn
nhau.
Tranh đến ngươi chết ta sống.
Hơn nữa sẽ thường xuyên bị người hãm hại…
Tô Tiểu Tiểu giương khóe môi.
Nàng đẩy Thượng Quan Mặc bên cạnh ra, yên lặng nhìn
hắn.
“Ngươi là đang hoài nghi ta?”
Thượng Quan Mặc cũng yên lặng nhìn nàng.
Lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng.
“Người giết chết Thục phi trước khi chết nói đây
là mệnh lệnh của Hoàng hậu.”
Tô Tiểu Tiểu trừng lớn hai mắt.
Nàng hỏi Thượng Quan Mặc.
“Ngươi tin hay không?”
Thượng Quan Mặc môi mím chặt lại thành một đường thẳng
tắp, thậm chí còn hơi trắng bệch.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy được lại một lần nữa tâm lạnh.
Quả nhiên…
Nàng không có lựa chọn Thượng Quan Mặc, không có yêu
Thượng Quan Mặc, là một lựa chọn phi thường chính xác.
Hắn không tin nàng! ! !
Hắn một chút cũng không tin tưởng nàng!
Hắn và nàng một chút tín nhiệm lẫn nhau cũng không có!
! ! !
Nàng vì sao phải giết Thục phi? ? ?
Nàng không lưu luyến vị trí Hoàng hậu, nàng cũng không
thích Thượng Quan Mặc, cũng không ghét Thục phi.
Nàng giết Thục phi có ích lợi gì?
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng.
“Thượng Quan Mặc, giết Thục phi ta được gì?”
Thượng Quan Mặc há miệng thở dốc.
Tô Tiểu Tiểu không cho hắn có cơ hội nói câu nào.
Nàng lạnh lùng nhìn sát vào mặt hắn.
“Ta đã là nữ nhân địa vị tôn quý nhất trong hậu
cung, hiện giờ được sủng ái cũng là ta, ta có cần phải đi giết Thục phi? Thượng
Quan Mặc, ngươi nói, ta đến tột cùng là vì cái gì mà sẽ đi giết Thục phi?”
“…Quyền? Tiền? Ta đều không cần, cũng không
thèm!”