Hoàng
quý phi cũng xấu hổ với người trong nhà, nàng cố kiềm nén cơn thịnh nộ của
mình.
“Ngự y, mặt của ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngự y mím mím môi, uốn lưỡi vài lần, chuẩn bị tìm lời để nói, Hoàng quý phi mắt
lạnh đảo qua, lạnh lùng nói: “Bản cung muốn nghe lời nói thật.”
Ngự y đành phải rất thành thật đáp: “Nương nương, hạ thần xin được nói lời chân
thật. Nguyên nhân phát bệnh của Nương nương rất kỳ lạ, thần cùng ngự y trong
Ngự Y Viện tra tìm hồi lâu, trước sau vẫn chưa tìm được nguyên nhân. Những thức
ăn mà nương nương đã dùng trước đó mấy ngày, cũng kiểm tra qua, không tra ra
được nguyên nhân gì.”
Hoàng quý phi cau mày.
Vừa khéo, đúng lúc nhìn vào trong gương thấy chính bộ dáng mình.
Ngày thường, nàng nhíu mi, có thể nói là Tây Thi âu sầu, xinh đẹp khiến người
ta thương tiếc…… Nay, cũng nhíu mi, quả thực chính là Đông Thi nhăn mặt
mà(trong truyền thuyết, Tây Thi đau bụng nhăn mặt rất đẹp, Đông Thi bắt chước
thì lại quá xấu), xấu độc xấu đáo……
Hoàng quý phi nổi xung thiên.
“Bản cung mặc kệ, bản cung hạn cho ngươi trong vòng ba ngày tra ra được nguyên
nhân, nếu không thì ngươi thu dọn hành lý về nhà đi.”
Ngự y quả thực là không có cách nào.
Đây là chủ tử mệnh lệnh, không được cũng phải gắng làm……
Làm tôi tớ cho người, quả nhiên là phải chịu sự khinh bỉ mà.
Ngự y đi rồi, Hồng Thường quay trở về. Nàng rất cẩn thận dè dặt xem mặt nương
nương nhà mình, sau đó liền thu hồi ánh mắt liều mạng, an ủi nói: “Nương nương,
dù sao vẫn còn tốt mà.”
Hoàng quý phi hôm nay đang nổi nóng, đối đãi với nô tỳ lại càng gắt gỏng hơn.
Mà một nữ nhân đương lúc chẳng khác nào bị hủy dung lại nhìn thấy một cái nữ
nhân khuôn mặt trắng nõn trắng nà trương ra trước mắt, tâm lý đố kị một khối
thật lớn ầm ầm dâng lên.
Hoàng quý phi bình tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Hồng Thường.
Nàng đột nhiên âm u nói: “Hồng Thường, mặt của ngươi nhìn rất đẹp.”
Hồng Thường không nhận thấy ra nguy cơ, trong lòng còn có chút âm thầm đắc ý.
Đương nhiên Hồng Thường sẽ không biểu hiện trắng trợn ra ngoài, nàng rất nỗ lực
cầm cự sự đắc ý của bản thân, đáp: “Nương nương khen ngợi rồi.”
Chính là cố gắng kiềm thì cố gắng kiềm rồi, nhưng vẻ mặt của Hồng Thường vẫn
không qua được con mắt của Hoàng quý phi.
Nói tóm lại, nữ nhân nổi cơn đố kỵ thực là khủng bố.
Hoàng quý phi mắt lạnh đảo qua, lập tức sai người bắt lấy người hầu đắc lực của
mình là Hồng Thường, tiếp theo là sai người đè chân Hồng Thường lại, cuối cùng
nhét giấy tắc miệng Hồng Thường.
Hồng Thường bật ra tiếng “Ô ô a a ừ úc úc”, người bị dán lên tường hình chữ
“Đại”.( 大)
Hoàng quý phi cười âm u, trong tay nắm một con dao sắt bén.
Nàng từng bước, từng bước tới gần Hồng Thường.
Nàng nói: “Hồng Thường, niệm tình ngươi hầu hạ bên người ta không ít năm, ta sẽ
gọt ít đi vài dao. Chẳng qua là bộ dạng này của ngươi thật khiến cho người ta
thương tiếc đến lạ, chỉ là cung nữ ở trong cung thôi mà không muốn an phận, cái
gì là “Phấn trang điểm trắng”, ngươi muốn trắng như vậy để làm chi? Câu dẫn
hoàng đế?”
Hồng Thường trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Nàng không thể nói nói chuyện, chỉ có thể dốc hết sức ra lắc đầu.
Hoàng quý phi đột nhiên cười đến thực sung sướng, “Hồng Thường, ngươi sợ cái gì
ni? Ta chẳng qua là tùy tiện muốn vẽ vài nhát dao mà thôi.”
Lạnh như băng lưỡi dao dán lên má Hồng Thường.
Hồng Thường giật mình một cái.
Hoàng quý phi lại càng cười như điên, “Thật sự không cần sợ.”
Lời còn chưa dứt, cổ tay Hoàng quý phi dùng lực một chút, mặt Hồng Thường đã bị
rạch một đường, máu tươi liền ngay tức khắc rơi lộp bộp xuống đất……
Hồng Thường ngay cả khóc cũng không dám khóc, khuôn mặt nàng đau đớn làm con
ngươi trong mắt nàng nhất thời bị co rút lại.
Trong lòng nàng rất sợ rất sợ.
Sau khi nàng tiến cung đã bị bố trí đến hầu hạ bên người Hoàng quý phi, tuy nói
rằng Hoàng quý phi nương nương có lúc tính tình thật sự không tốt lắm, nhưng
cũng chưa từng làm ra những hành động điên cuồng như vậy.
Thế nhưng……
Hiện tại ánh mắt Hoàng quý phi nương nương điên dại như thế……
Nàng đột nhiên hối hận.
Nữ nhân với nữ nhân tối kỵ nhất là so đo vẻ đẹp với nhau.
Đặc biệt trong thời điểm một nữ nhân đương là tuyệt thế xinh đẹp đột nhiên biến
thành nữ nhân xấu xí……
Hoàng quý phi lại rạch thêm một dao.
Nàng bất thình lình nở nụ cười, tiếng cười thực thanh thúy, giống như là tiếng
chuông ngân.
Đương nhiên, nếu tiếng cười phát ra từ một mỹ nhân, đi đôi với nhau tự nhiên là
tạo thành cảnh đẹp, thế nhưng đây lại là phát ra từ một phi tử mặt đầy mẩn cùng
vệt đỏ lớn đang trong cơn thỏa mãn kia thì quả nhiên là khủng bố đến cực điểm.
Nàng nói: “Hồng Thường cái tên này, thật là tên gọi không sai. Bản cung cũng đã
rất lâu rồi không luyện chữ, hôm nay tiện dụng mặt của ngươi làm giấy, lấy dao
thay bút, hảo hảo viết viết……”
Lời sai trái nói ra thật tàn nhẫn.
Liền ngay cả thị vệ hỗ trợ đè tay chân Hồng Thường cũng không nhẫn tâm nhìn.
Nhưng không đành lòng thì không đành lòng.
Có ai lại dám lên tiếng đâu?
Ở tại thời đại mà chủ tử thao túng, bọn họ làm nô tài, có tư cách nào mà thay
người cầu tình?
Bọn họ…… Làm người nhưng không thể so sánh được ngay cả với mèo Ba Tư……
Hồng Thường nhắm lại hai mắt.
Trên mặt sự đau nhức đã dần dần trở thành tê liệt.
Trên mặt máu chảy thấm đầy cả áo, rất lạnh, rất lạnh.
Nàng hít sâu một hơi.
Dùng lực thật mạnh cắn lưỡi.
Tự sát.
Từ nay về sau ly biệt cùng thế gian.
Hoàng quý phi thấy Hồng Thường đầu đột nhiên gục xuống dưới, cau mày, tay tùy
tiện ném chủy thủ xuống, nói câu đầy cảm khái: “Ôi, thực khó ngửi.”
Dừng hạ, nàng căm ghét nhìn Hồng Thường vẫn như trước bị thị vệ đè lại, “Kéo ả
đem đi ra ngoài…… Ném xuống giếng.”
Thị vệ mặt không chút thay đổi đáp “vâng” rồi liền kéo thi thể Hồng Thường ly
khai.
**************** bị chết thực bi thúc giục phân cách tuyến **************
Người đến thăm bệnh nối liền không dứt.
Đương nhiên, trăm phần trăm người đến đều là phi tử trong hậu cung này.
Không cần biết là có quen hay không, tóm lại, Hoàng quý phi sinh bệnh, đây nhất
định là phải đến xem.
Nếu không đến thăm…… Cũng phải ra văn văn vẻ vẻ làm như là đến.
Hoàng quý phi cũng không thể cự tuyệt được tất cả mọi người…… Tuy rằng nàng
thật sự không muốn gặp ai.
Nhưng đây lại là một trong những nghi lễ của hậu cung.
Nàng cho dù có chỗ dựa thật lớn, cũng không tự nguyện đi ngược lại.
Vì thế, Hoàng quý phi đeo cái khăn che trên mặt…… Màu sắc là đen, đen như bầu
trời đêm.
Về phần trên trán……
Hoàng quý phi vốn là không có tóc mai.
Hoàng quý phi vẫn đều cảm thấy chính mình cái trán nhìn rất đẹp, không cần
buông tóc mai xuống để che lấp. Nàng ngày thường ở trong cung hay làm nhất là
vẽ tranh lên trán để trang điểm, hôm nay vẽ đóa hoa mai, ngày mai vẽ đóa hoa
đào, ngày kia vẽ đóa mẫu đơn…… Như vậy liên tiếp xuất hiện, ngay cả hoàng đế
cũng từng khen ngợi qua Hoàng quý phi.
Mỹ nhân điểm trang cái trán, khuynh quốc mà lại khuynh thành.
Mà nay trên trán nổi đầy những mẩn, Hoàng quý phi đành phải nhịn đau kéo ra một
chút tóc mai, sau đó buông thả xuống thẳng tắp, ngay cả đôi mày đẹp cũng bị che
khuất.
Hoàng quý phi ngồi vị trí chủ vị ở trong đại sảnh, rất đoan trang mà ngồi.
Nàng mặc xiêm y thực lộng lẫy.
Váy áo thật dài trên thêu thật đẹp rực rỡ sắc màu…… Khổng tước.
Hoàng quý phi thích phượng hoàng, chỉ tiếc của nàng cấp bậc còn chưa với tới
phượng hoàng, động vật cao quý này…… Vì thế, nàng buộc lòng phải thối lui, tìm
kiếm một cái động vật dáng vẻ rất giống phượng hoàng.