Lời này vừa nói ra.
Tố Vân cùng Ế Vân lập tức sắc mặt biến trắng.
Tô Tiểu Tiểu tầm mắt thẳng tắp bắn về phía Thái Hậu.
Hai nữ nhân khiêu khích ánh mắt lại đánh lên.
Sét đánh rầm.
Vô địch đại hỏa lại bắt đầu ầm ỹ.
“Ta đúng, ta vì cái gì phải lạy?”
“Ai gia nói ngươi có sai chính là có sai.”
“Ngươi cố tình gây sự.”
“Ngươi mới cố tình gây sự.”
……
Hoàng đế gân xanh bốc lên.
Hắn lúc này quả nhiên là cảm nhận được cái gì kêu khó
xử!
Bên trái hoàng hậu, bên phải Thái Hậu.
Nếu là như bình thường, hắn sẽ không chút do dự mà
lệch về phía Thái Hậu.
Nhưng là hiện tại!
Tâm tư của hắn đối Đoan Mộc Lang Hoàn có thể nói không
buông xuống được.
Nữ nhân này, không thể đối đãi lung tung được.
Cho nên, hắn hiện tại thực khó xử.
Thượng Quan Mặc thở dài, cầm tay Thái Hậu.
“Mẫu hậu, trước đó vài ngày trong cung mới có tử tinh
hoa đăng rất là xinh đẹp, trẫm đang muốn cùng mẫu hậu tiến đến xem đây. Hoàng
hậu lần này tuy là lỗ mãng, nhưng là không phải cái gì sai lầm to lớn. Chúng ta
liền biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ đi.”
Thái Hậu vừa nghe, lập tức không dám tin nhìn Thượng
Quan Mặc.
Đây là hoàng đế sao?
Thế nhưng không đứng về phía nàng?
Này Hoàng hậu quả nhiên là cái tai họa!!!!
Thái Hậu mặc kệ.
“Tử tinh hoa đăng cái gì, lần sau nhìn cũng được. Sự
tình trước mắt là phải đến thu phục Hoàng hậu đã!”
Tô Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc.
“Ta lỗ mãng? Ta làm sao lỗ mãng? Thượng Quan Mặc,
ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Thượng Quan Mặc cảm thấy đầu đều to ra.
Tố Vân cùng Ế Vân tránh ở phía sau Tô Tiểu Tiểu, cảm
thấy thực bi thúc ai.
Các nàng là vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến
Hoàng hậu nương nương sẽ cùng Thái hậu nháo lên, mà lại còn vô cùng ầm ỹ.
Cái này tốt lắm.
Các nàng có phải hay không nên ngẫm lại nên như thế
nào đi cùng Đoan Mộc đại nhân giao cho đâu?
Thắt cổ?
Đập đầu?
Uống độc rượu?
Loại chết kiểu nào thì sẽ dễ chịu một chút?
Thượng Quan Mặc bên tai nghe hai nữ nhân líu ríu náo
loạn.
Hắn cũng phiền.
Hoàng đế thuận tay lao ra một cái bình hoa bên người.
Phịch một tiếng.
Dùng lực ném về phía trước.
Cuối cùng, hắn rống giận một câu.
“Tất cả đều cho trẫm yên tĩnh chút!”
Lời còn chưa dứt, hoàng đế liền phất tay áo mà đi!
Còn lại Thái Hậu cùng Hoàng hậu hai người hai mặt nhìn
nhau.
Tố Vân Ế Vân sợ chết khiếp
Sau khi hoàng đế đạp cửa mà đi, Tô Tiểu Tiểu cũng đi
theo.
Rất nhanh, nàng trở về đến Phượng Khôn Cung.
Tố Vân cùng Ế Vân hai người đi theo phía sau Tô Tiểu
Tiểu trầm lặng không lên tiếng.
Tô Tiểu Tiểu cởi ra cung trang nặng nề, thuận tay cởi
xuống búi tóc trên đầu.
Nàng sờ sờ, bỗng nhiên cảm thấy thiếu vài thứ.
Nàng hỏi Tố Vân: “Tố Vân, hôm nay thời điểm ngươi chải
đầu cho ta, trên búi tóc là có bao nhiêu cái trâm cài đầu?”
Tô Tiểu Tiểu nói chưa dứt lời, Tố Vân liền kêu sợ hãi
ra tiếng.
“A a a, nương nương, thảm rồi. Phượng sai còn ở Từ
Ninh cung.”
Tố Vân vừa nói như vậy, Ế Vân cũng phản ứng lại đây.
Vốn đang kinh hách sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
“Thảm thảm, nương nương, phượng sai chính là tín vật
của hoàng hậu nha.”
Tô Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng.
Quả nhiên con người trong khi nổi giận thì cái gì cũng
đều làm ra được
Vốn nàng chính là khó chịu Thái Hậu đập vỡ chén trà
của nàng.
Cho nên mới nghĩ lấy đồ vật này nọ đi ném lại nàng.
Nhưng là nàng cũng không nghĩ đem tín vật của hoàng
hậu ném đi nha.
Lúc ấy, nàng hoàn toàn không ý thức được nàng thuận
tay văng ra chính là phượng sai.
Cái này tốt lắm.
Thái Hậu vốn xem nàng không vừa mắt.
Nay phượng sai để ở trong cung của nàng, Thái Hậu
khẳng định không chịu trả lại nàng đâu.
Đến lúc đó nhất định sẽ nói cái gì hoàng hậu hành vi
không cẩn thận, phượng sai giữ lại để ai gia giúp bảo quản linh tinh vân vân……
Tuy rằng nói phượng sai đối với nàng mà nói xác thực
không có tác dụng gì, nhưng nói như thế nào cũng là tín vật hoàng hậu …
Như thế nào có thể giao cho Thái Hậu bảo quản?
“Tố Vân, Ế Vân, hai người các ngươi đêm nay lẻn vào Từ
Ninh cung, tìm phượng sai trở về cho bản cung. Phượng sai vốn chính là hoàng
hậu gì đó! Lại nói, phượng sai này năm đó Thái Hậu hẳn là mang quá thời gian
rất lâu đi. Nếu không được chẳng lẽ Thái Hậu còn muốn một lần nữa làm hoàng
hậu?”
Lời này vừa ra, lại đem Tố Vân Ế Vân sợ chết khiếp.
“Ai, nương nương, lời này không thể nói lung tung
nha.”
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt Tố Vân cùng Ế Vân.
“Ta lời này làm sao nói lung tung. Ta bất quá là ăn
ngay nói thật.”
Tố Vân khẽ mím môi, nói: “Nương nương, Thái Hậu năm đó
cũng không có mang quá phượng sai của ngài.”
“Đúng vậy, nương nương. Thái Hậu năm đó quả thật không
có mang quá phượng sai của ngài.” Ế vân cũng nói.