Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tiểu cùng với Thượng Quan
Thanh, còn có bao nhiêu nô bộc khởi hành xuất phát.
Trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn lại Đô Thành
đã làm bạn với nàng hơn một năm, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.
Hơn một năm trước, nàng còn là một người đi làm bình thường.
Có ổn định bạn trai, ổn định công việc …
Nếu như không có lần ly kỳ xuyên qua này, nàng hiện
tại đại khái cũng sẽ chuẩn bị cùng Trần Tu Ngôn bước vào giáo đường hôn nhân
đi.
Nhưng mà, thế sự luôn ra ngoài ý liệu.
Hôm nay không biết rõ chuyện ngày mai. (vịt:
Chuẩn. Ai biết đc ngày mai có ra đường bị xe đâm, hay tự dưng bị cháy nổ xe
máy, hay tự dưng bị AIDS như cái làng ở miền Nam ko??? Vì vậy chuyện hôm nay cứ
biết ngày hôm nay, ăn chơi cho đã. Ờ thì suy nghĩ này của ta rất là bựa … có
thể dạy hư trẻ nhỏ … cơ mà hình như là ta có suy nghĩ này từ hồi lớp 12 thì
phải. Vì đó ta đi chơi Au cả ngày … Ặc … Đừng ném đá nữa! ta không nói linh
tinh nữa là được chứ gì … *cúi đầu ủy khuất – ing*)
Cũng như nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng bất quá là
như bình thường đi ngủ, mà sau khi tỉnh lại liền xuất hiện … tại thời không xa
lạ này, trở thành một Hoàng hậu không được sủng.
Ngay sau đó lại gặp một loạt các chuyện ngạc nhiên
chuyện cổ quái.
Đủ loại công kích, đủ loại khó xử, còn có hơi kém một
chút liền đối Thượng Quan Mặc động tâm.
Bất quá may mắn là, nàng đúng lúc đình chỉ.
Hơn nữa quan trọng nhất là, đi tới thời không
này, nàng gặp Thanh.
Nam nhân mà nàng yêu, hơn nữa có thể gần nhau cả đời.
Có lẽ là thấy Tô Tiểu Tiểu quá mức trầm mặc, Thượng
Quan Thanh cầm tay Tô Tiểu Tiểu, hắn nói: “Tiểu Tiểu, đi thôi.”
Tô Tiểu Tiểu mở một cái tươi cười.
“Ân.”
Dừng lại, nàng bỗng nhiên lấy khí thế sét đánh không
kịp bưng tai kiễng chân trộm hôn Thượng Quan Thanh một ngụm.
“Thanh, có thể gặp ngươi, là chuyện may mắn nhất khi
ta đến thời không này.”
Tâm Thượng Quan Thanh trở nên nhu hòa.
Hắn sờ sờ đầu Tô Tiểu Tiểu.
“Ta cũng vậy.”
Nô bộc chung quanh nhìn lên thấy Vương gia cùng Vương
Phi thân thiết, đều sôi nổi che miệng mà cười.
Thân(*) thật là tốt, thân hay …
Tốt nhất thân ra một béo em bé. (thân:
hôn. Ở đây ta giữ nguyên là thân vì để cho nó vần với từ thân thiết ở câu trên
nhé)
Vương phủ của bọn họ đã lâu đều không có náo nhiệt
qua.
Tô Tiểu Tiểu đỏ bừng khuôn mặt, vội vội vàng vàng lôi
kéo Thượng Quan Thanh bỏ chạy lên xe ngựa.
Lúc này, Tô Tiểu Tiểu thật sự chân chính cáo biệt cùng
Đô Thành.
Mặt trời cũng dần dần dâng lên, tia nắng ban mai trải
rộng cả mặt đất.
Ở đầu mùa xuân, có vẻ cực kỳ ôn hòa mà xinh đẹp.
Tô Tiểu Tiểu ở trên xe ngựa có vẻ là tinh thần thập
phần vui vẻ.
Nàng trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, đối với
cảnh sắc ngoài xe ngựa thập phần thích thú.
Nàng mặt mày hớn hở.