Thật sự là bi ai nha.
Tại thời gian dịu dàng như vậy, cái cổ thế nhưng lại
quấy rối.
Mà lúc này, Thượng Quan Thanh cũng chú ý tới Tô Tiểu
Tiểu không khỏe.
Hắn nhăn nhíu mi, hỏi: “Sái cổ?”
Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi, sau đó gật gật đầu.
Trong mắt Thượng Quan Thanh lập tức hơn vài phần
thương tiếc.
“Như thế nào không cẩn thận như vậy?”
Tay hắn đồng thời cũng xoa xoa cổ Tô Tiểu Tiểu, Tô
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến một trận lạnh lẻo, nàng sợ run cả
người. Sau đó lại nghe “rắc rắc” một tiếng, vừa mới bị sái cổ thế nhưng không
đau.
Nàng thập phần kinh hỉ.
Tô Tiểu Tiểu xoay xoay cổ, phát hiện lại có thể chuyển
động tự nhiên.
Nàng cười hì hì nói: “Oa oa oa, Thanh, ngươi thật lợi
hại.”
Thượng Quan Thanh đỡ lấy Tô Tiểu Tiểu: “Chớ lộn xộn,
bằng không ngươi lại tiếp tục xoay nữa. Như thế nào trên đầu mang nhiều châu
sai như vậy? Không nặng sao?”
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: “Như vậy không đẹp
sao?”
Thượng Quan Thanh cười đáp: “Ta thích ngươi ít sai một
chút. Bất quá nếu là ngươi thích như vậy, ta cũng không dị nghị. Ngươi thích là
tốt rồi.”(vịt: sai ở đây là châu sai nhé)
Tô Tiểu Tiểu cười hì hì: “Không phải vậy. Ta cũng
không thích ăn diện kiểu này, ngày hôm nay ta sẽ lo lắng sẽ bị ngươi nhận ra,
cho nên mới phải ăn diện khoa trương như vậy. Ta ghét nhất phải mang nhiều châu
sai gài tóc như vậy.”
Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu bĩu môi.
“Sớm biết rằng ngươi sẽ nhận ra ta, ta sẽ không làm
nhiều việc vô dụng như vậy.”
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng
nháy mắt mấy cái, hỏi: “Thanh, ngươi là lúc nào nhận ra ta? Lúc ta mở miệng nói
chuyện?”
Thượng Quan Thanh nhéo nhéo cái mũi Tô Tiểu Tiểu.
“Ngay lúc đầu tiên ta nhìn thấy ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Thượng Quan Thanh cười nói: “Tiểu Tiểu, ta thích
ngươi, tự nhiên không là ưa thích bề ngoài của người. Mà là ưa thích chính bản
thân ngươi, cho dù ngươi dịch dung, như thế nào cũng thế, ta cũng sẽ nhận ra
ngươi.” (vịt: không hiểu sao ta thấy ko tin lời
của A Bạch. Ta nghĩ là chắc đứng gần chị ko thấy mẫn cảm nên mới đoán thôi)
Đột nhiên sắc mặt của Thượng Quan Thanh hơi trầm
xuống, giống như nghĩ tới chuyện gì không tốt.
Hắn buông tiếng thở dài.
“Tiểu Tiểu, nếu linh hồn của ngươi là tiến nhập một
người cung nữ bình thường, ta có thể thoải mái mang ngươi xuất cung. Chính là
hiện giờ, thân thể của ngươi là Đoan Mộc Lang Hoàn, thật đúng là khó khăn.”