Nhưng mà, đặt ở thời cổ đại bảo thủ phong kiến này,
thực rõ ràng rằng, đông cung đồ chính là mấy thứ thuộc tầng lớp thấp nhất.
Tuy nhiên, có một chút, chính là hiện đại cổ đại đều
giống nhau a.
Vấn đề tình dục gì gì đó, sẽ luôn nhận được sự hoan
nghênh của một số đông nhân sĩ.
Loại hoan nghênh này đều là lặng lẽ, đồng thời lực
lượng cũng là to lớn vô cùng.
Giả sử chính phủ đưa ra lệnh cấm, phỏng chừng thật sự
sẽ có người dũng cảm mà đứng lên diễu hành thị uy với phản kháng. . . . . .
Nói không chừng còn có người sẽ đi oanh tạc cả tòa nhà
lớn nơi chính phủ làm việc luôn a.
Nhưng mà, lấy bản lĩnh của Tô Bạch, hắn nếu như là vẽ
thứ gì khác mà nói, khẳng định sẽ có một phen thành tựu a.
Nói không chừng còn có thể đem danh tiếng lưu truyền
khắp tứ hải, nhận được sự coi trọng của triều đình, hơn nữa danh truyền thiên
cổ, nhận được sự kính trọng và ngưỡng mộ của người đời.
Mà vẽ đông cung đồ, nhất định không có đãi ngộ như vậy
đâu nha.
Liền như trong sách sử, tuyệt đối sẽ không rộng rãi mà
đi nói bức đông cung đồ này người vẽ đẹp biết bao đẹp biết bao nha.
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Tô Tiểu Tiểu, Tô Bạch
công tử ảm đạm cười.
“Ngươi muốn hỏi ta, vì sao lại có thể lựa chọn vẽ đông
cung đồ phải không?”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.
“Kỳ thật ta cũng không biết, ta trước kia cũng từng
thử qua việc vẽ những thứ khác, nhưng luôn không đạt đến mức cường đại, sau lại
cũng không biết làm sao mà sinh ra ý niệm vẽ đông cung đồ này trong đầu, sau
khi vẽ bức thứ nhất, lại thấy ngừng không được. Ta cảm thấy một khi ta dừng bút
không vẽ, sinh mệnh sẽ một chút cũng không thấy cái vui trên đời.”
Tô Tiểu Tiểu hiểu được loại cảm giác này nha.
Chính là giống như một cái ham thích hứng thú, ngươi
luôn không thể cưỡng chế được đi đè ép nó xuống đúng không nào?
Đè ép nhiều rồi, nhưng lại trở thành tật xấu.
Tô Tiểu Tiểu cười cười, “Ta hiểu được.”
Tô Bạch công tử cũng cười nói: “Nhìn vào ánh mắt đầu
tiên của ngươi, ta chỉ biết ngươi sẽ hiểu rõ.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, “Vì sao?”
Tô Bạch công tử nói: “Bởi vì khoảnh khắc đầu tiên khi
ngươi bước vào, sau khi nhìn thấy nơi treo đông cung đồ, ánh mắt không có chút
dâm đãng nào hay cái gì khác, mà chỉ có một loại thưởng thức thuần túy, giống
như thứ nhìn đến không phải là đông cung đồ, mà là một bức tranh sơn thủy bình
thường đến không thể bình thường hơn được nữa, cho nên khi Mạc Ngôn muốn ném
bức tranh trong tay, ta mới có thể bước ra.” (kẹo: em
nghi ngờ câu này của ảnh =))
Tô tỷ mà thế này á=)) )
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, liền than thở một tiếng.
“Nhân viên mà ngươi thuê, thật đúng là có năng lực. .
. . . .”
Lời này của Tô Tiểu Tiểu thực rõ ràng là có chứa trào
phúng nha.