Thượng Quan Thanh ôn hòa cười, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu
Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ân, giống.”
Vốn Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là tính toán trêu chọc
Thượng Quan Thanh một chút, chính là không biết vì sao, vừa nghe Thượng Quan
Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói ra như vậy, mặt của nàng lập tức liền
hồng hơn phân nửa.
Nàng cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt, đôi bàn tay trắng nõn
đấm nhẹ vào ngực Thượng Quan Thanh.
“Ngươi giễu cợt ta.”
Thượng Quan Thanh ha ha cười.
“Ta là nói sự thật nha. Tiểu Tiểu là tiên nữ đến từ
tương lai, không đúng sao?”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, sau đó ngẩng đầu lên, cười hì
hì.
“Được rồi, nếu Thanh thật sự thấy ta là tiên nữ, ta
đây liền miễn cưỡng làm tiên nữ của ngươi vậy.”
Thượng Quan Thanh cầm tay nàng, “Ân.”
Tô Tiểu Tiểu cũng nắm lấy tay Thượng Quan Thanh, hai
người thập phần ngọt ngào.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nghe kể chuyện tiên sinh thao
thao bất tuyệt mi phi sắc vũ mà kể lại Hoàng đế cùng hoàng hậu chuyện
xưa.
Mà suy nghĩ của nàng bắt đầu nhẹ nhàng bay rất xa rất
xa.
Rõ ràng mới qua một tháng, nhưng nàng lại cảm thấy
được giống như cả một thế kỷ trôi qua.
Giống như những ngày trong hoàng cung kia đã là chuyện
từ kiếp trước.
Thượng Quan Mặc cũng vậy.
Đoan Mộc Lang Hoàn cũng vậy.
Hoàng quý phi, Thục phi, Vân chiêu nghi vân vân… cũng
vậy.
Tất cả hiện giờ đều không còn tồn tại trong cuộc sống
của nàng.
Hiện giờ nàng, chỉ là Tô Tiểu Tiểu…
Là Tô Tiểu Tiểu của Thượng Quan Thanh.
Ngày đó Tô Tiểu Tiểu về tới nhà lao, A Nô đột nhiên
nói cho Tô Tiểu Tiểu.
Dưới nhà lao chỗ nàng đứng có một đường hầm, Tô Tiểu
Tiểu tranh thủ đang lúc không có ai chú ý liền bò xuống đi.
Tô Tiểu Tiểu cũng làm theo.
Mà khi nàng chui ra khỏi đường hầm tối đen xong, nàng
thấy Thanh thần tình nhu hòa mà nhìn nàng.
Hắn tiếp nhận tay nàng, nói: “Tiểu Tiểu, ta mang ngươi
đi.”
Những lời này, là những lời êm tai nhất mà Tô Tiểu
Tiểu nghe được từ trước đến nay.
Mang ngươi đi…
Đi đến cùng trời cuối đất, đi đến sông cạn đá mòn…
Cũng không buông tay.
Nàng tự nhiên là nghĩa vô phản cố cầm đôi tay ấm áp
này.
Sau đó, Thanh liền mang theo nàng thừa dịp Hoàng cung
một mảnh hỗn loạn mà ly khai.
Cuối cùng, tới một phủ đệ ở ngoại ô kinh thành.