Thượng Quan Mặc về tới tẩm cung của mình.
Sau khi hắn ooxx xong, vẫn là thực buồn bực.
Hắn thậm chí cảm thấy chính mình đã làm chuyện sai
lầm.
Tỷ như, cùng Hoàng quý phi pha trộn một ngày.
Kết quả tâm tình không thay đổi tốt lên, ngược lại là
trở nên càng kém.
Hắn ở tẩm cung đi tới đi lui, tới tới lui lui.
Thái giám nhìn xem đều hoa mắt. (vịt:
Anh này nhàn nhờ. Chả thấy chính sự gì. Chỉ thấy cả ngày nghĩ đến chuyện ooxx)
Này thái giám kêu Tô Từ, là tâm phúc của Hoàng đế,
theo bên người Thượng Quan Mặc từ hồi còn nhỏ, cho nên sau khi Thượng Quan Mặc
đăng cơ, người thứ nhất đề bạt chính là hắn, vì thế trở thành một người mà
Hoàng đế vô cùng tín nhiệm.
Tô Từ nhìn thấy Hoàng đế phiền não như vậy, hắn cân
nhắc một phen.
Chỉ biết Hoàng đế là vì nữ nhân mà quan tâm.
Nam nhân thôi, trừ bỏ tiền cùng nữ nhân, còn có cái gì
có thể quan tâm?
Hoàng đế tiền tự nhiên không không phải ít.
Cho nên gạt bỏ nhân tố tiền, liền còn lại nữ nhân.
Tô Từ nhớ lại nhật trình hôm nay của Hoàng đế bệ hạ.
Đầu tiên là Thái Hậu nương nương, sau đó là Hoàng hậu
nương nương, cuối cùng là Hoàng quý phi nương nương.
Bệ hạ xưa nay hiếu thuận, đương nhiên đầu tiên là có
thể bài trừ Thái Hậu nương nương.
Mà Hoàng quý phi nương nương cũng chỉ biết xu nịnh bệ
hạ, tự nhiên cũng sẽ không là nàng.
Như vậy …
Cũng chỉ còn lại Hoàng hậu nương nương.
Nhớ tới trước đó vài ngày nghe được Hoàng hậu nương
nương ngôn luận, hắn lại xác định nữ nhân khiến cho Hoàng đế phiền não nhất
định là Hoàng hậu nương nương!
Vì thế, Tô Từ nổi lên làm tri tâm ca ca. (theo
vịt hiểu thì cái này như kiểu là người lắng nghe tâm sự ý)
“Bệ hạ, người là vì chuyện Hoàng hậu nương nương mà
phiền não?”
Hoàng đế vừa nghe, lập tức nở nụ cười.
“Vẫn là Tô Từ ngươi hiểu biết trẫm nha.”
Nghe được Hoàng đế xác nhận, Tô Từ càng thêm nắm chắc.
Hắn nói: “Có phải Hoàng hậu nương nương tính tình
không tốt?”
Hoàng đế lắc đầu, lại gật gật đầu.
Cuối cùng vẫn là phiền táo gãi gãi đầu.
Tô Từ thấy thế, trong lòng đại khái cũng đoán được bảy
tám phần.
Trong thanh âm của hắn mang theo một tia dụ hoặc.
“Phiền não của bệ hạ cũng chính là phiền não của nô
tài. Nô tài sống hơn phân nửa đời người rồi, sự tình cũng trải qua không ít. Mà
nô tài cũng không dám một mình hiểu rõ thánh ý, cho nên chỉ cần bệ hạ nguyện ý
cùng nô tài giảng, nô tài nhất định tận tâm hết sức vì bệ hạ giải quyết vấn đề
này.”
Thượng Quan Mặc thực tin tưởng Tô Từ.