Tô Tiểu Tiểu nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Go!go!go!
Sau khi Tô Tiểu Tiểu lên xe ngựa, còn chưa mở miệng,
thái độ gã sai vặt biến hóa rất nhanh, lại bắt đầu nói: “Cô nương, phương danh
của ngươi là?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn gã sai vặt liếc mắt một cái.
Do dự một hồi, mới nói nói: “Ta họ tô, kêu Tô Tiểu
Tiểu.”
Lúc này, cẩm y công tử nhợt nhạt cười cười: “Thời cổ
cũng từng có một vị Tô Tiểu Tiểu, là muội muội của Tô Thức, nổi danh khắp thiên
hạ.”
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.
Nguyên lai thời đại này cũng có Tô Đông Pha nha.
Bất quá, không phải trọng điểm.
“Công tử thì sao, công tử gọi là gì?”
Gã sai vặt giành trước đáp: “Tên của công tử nhà ta
không thể tùy tiện lộ ra.”
Tô Tiểu Tiểu híp híp mắt.
Không thể tùy tiện lộ ra?
Bình thường không thể tùy tiện lộ ra tên cũng chỉ có
thể là một người có thân phận rất lớn.
Hoặc là …
Tên này thực nổi danh.
Vừa nghe đã biết là danh nhân.
Thời điểm nàng vừa mới lên xe ngựa đã quan sát hết
toàn bộ xe ngựa, ở bên ngoài xe ngựa trông cực kỳ mộc mạc, chỉ có một phong
cách, mà bên trong xe ngựa thì khác hẳn, mỗi một chỗ đều biểu hiện ra một loại
khí phái.
Bởi vậy có thể thấy được, vị công tử này là một người
nội liễm.
Ngô, tốt lắm.
Nội liễm không không đàng hoàng, Tô Tiểu Tiểu nàng
thưởng thức.
Cáp, thực thưởng thức.
Lát sau, công tử ra tiếng.
“A nô, chớ nói lung tung.”
Công tử nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, cười nói: “Ta họ Bạch,
ở nhà đứng hàng thứ thứ nhất. Tô cô nương gọi ta Bạch Nhất là được.”
Tô Tiểu Tiểu không ngốc.
Này công tử nói bỏ qua chính là giả, bỏ qua chính là
không chịu nói cho nàng tên thật.
Bất quá quên đi.
Dù sao kỳ thật vừa nãy nàng nói, cũng có thể coi như
giả danh.
Ở thời đại này, nàng hẳn là kêu Đoan Mộc Lang Hoàn, mà
không phải là kêu Tô Tiểu Tiểu.
Nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy trong lòng
thoải mái hơn, không chút để ý.
“Bạch Nhất, rất mới lạ. Công tử là ân nhân cứu mạng
của ta, ta liền gọi công tử một tiếng A Bạch như thế nào?”
Bạch ngẩn ra giật mình, hắn nói: “Được.”
Trầm mặc một hồi lâu gã sai vặt tên là A Nô lại mở
miệng hỏi nói: “Cô nương, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn A Nô liếc mắt một cái, đáp: “Hai
mươi.”