Thượng Quan Thanh dở khóc dở cười.
“Tiểu Tiểu, nàng suy nghĩ đi đâu thế?”
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt thành thật.
“Ta cho rằng sẽ phát triển giống nội dung của các vở
kịch, với giác quan thứ sáu của nữ nhân, hẳn là sẽ như vậy.”
Thượng Quan Thanh như trước một bộ dáng dở khóc dở
cười.
Hắn tiến đến, sờ sờ đầu Tô Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu không
cần nghĩ lung tung, trong Bình Thành không có người dám làm khó dễ nàng, ai dám
làm khó dễ nàng, chẳng khác nào khó xử Thượng Quan Thanh ta. Tất cả mọi người
đều sẽ thích nàng, tất cả mọi người sẽ đối tốt với nàng, tất cả mọi người sẽ
tôn trọng nàng.”
Dừng, hắn cười nói: “Sư phụ cũng sẽ không làm khó
nàng.”
Tô Tiểu Tiểu “Nha” một tiếng.
Thượng Quan Thanh dắt tay nàng, cúi đầu hôn hôn cái
trán của nàng.
“Ngoan, đừng loạn nghĩ, chúng ta đã đến, có thể xuống
xe ngựa.”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Nàng hít sâu một hơi, rồi sau đó cùng Thượng Quan
Thanh bước ra ngoài xe ngựa.
Ánh vào mi mắt Tô Tiểu Tiểu một tòa phủ đệ tinh xảo.
Rồi sau đó, một mảng lớn nô bộc ở ngoài cửa phủ đệ cúi
người hành lễ.
“Vương gia Vương Phi vạn phúc an khang.”
Thượng Quan Thanh nắm tay Tô Tiểu Tiểu, đi tới trước
mặt bọn họ.
Hắn ôn hòa nói: “Tất cả mọi người đứng lên đi, không
cần quá khách khí. Đây là Vương Phi của ta, sau này khi thấy Vương Phi như thấy
ta.”
Mọi người ứng thanh: “Vâng”.
Có không ít tỳ nữ đưa mắt lên nhìn, lén lút đánh giá
Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt dừng ở trên tay Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan
Thanh nắm cùng một chỗ thì biểu tình trên mặt đều hết sức kinh ngạc.
Lúc này, đi lên một nam nhân lớn tuổi vô cùng vui mừng
nói: “Có thể trong lúc sinh thời nhìn thấy Vương gia cưới thê tử, lão nô chết
cũng cam nguyện.”
Tô Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn người nam nhân này một cái.
Thượng Quan Thanh nói: “Đây là tổng quản của vương
phủ, Tiểu Tiểu nàng có thể gọi hắn là Lý bá.”
Tô Tiểu Tiểu “Nha” một tiếng.
Nàng cười híp mắt nhìn Lý bá, nói: “Lý bá, xin chào.”
Lý bá lại cung kính hành lễ.
“Vương Phi.”
Sau đó Thượng Quan Thanh nói: “Tốt lắm, mọi người tất
cả giải tán đi. Sau này mọi người còn có thể có nhiều thời gian hơn đến đây gặp
Vương Phi.”
Sau khi mọi người ứng thanh “Vâng”, tất cả đều đi vào.
Đều tự mình làm nốt những chuyện đang làm dở.