Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 11: Chương 11




Tháng tám, năm Thiên Tề thứ hai.

Từ đầu năm, Đông cung gặp phải một trận cháy lớn đến giờ đã hơn nửa năm, ngay cả vụ tham ô nhận hối lộ lớn nhất trong hai năm An Định Đế lên ngôi cũng đã qua nửa năm. Đầu tiên là quan dân tranh chấp, cuối cùng lại giống như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn đè chết người, liên luỵ đến phần lớn thế gia mua quan bán tước. Nhất thời gió lớn lên cao, một đám thế gia đại tộc gặp hoạ, triều cục rung chuyển. Sau đó, Ngự Sử Uông Vân Phong cùng Ngự Sử Đài mỗi ngày buộc tội một quan viên, khiến toàn bộ triều chính đều phải tự bảo vệ mình. Các gia tộc liên kết chặt chẽ nay vì bảo toàn trong triều cục biến hoá mà sinh ra khoảng cách, thấy chết không dám cứu, bỏ đá xuống giếng đều phát sinh.

Phong vân biến hoá, An Định Đế lặng yên chỉnh đốn triều chính, dứt khoát nghiêm túc, tác phong mạnh mẽ làm cho các lão thần lần đầu chứng kiến thủ đoạn của tân đế.

Một chiếc lá rơi là biết mùa thu tới, mùa thu Đại Nhạn đã đến được một thời gian, chờ lúc người ta cảm khái thế sự vô thường thì ngày Trung Thu cũng sắp tới, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng.

Đối với Chu Tiểu Trang, mùa thu là mùa trèo cây hái quả.

Nàng ngồi trên chạc cây hoè cao nhất trong vườn, vừa ăn quýt vừa nhìn đứa bé đang đào ổ kiến dưới gốc cây.

Đứa bé có lẽ không lớn lắm, thoạt nhìn có vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh, đội mũ nạm vàng ngọc, có hình rồng, áo ngoài thêu rồng nhỏ đã bị bùn đất và cỏ dại dính đầy. Nó cầm ngọc như ý đào đất, trong miệng tự thì thào y y nha nha, dường như rất vui vẻ. Bỗng nhiên thấy đàn kiến chạy loạn, liền tìm cách ngăn cản bọn chúng, loay hoay mãi không xong.

Chu Tiểu Trang đã chú ý tới nó từ sớm. Nửa tháng nay, đứa bé này luôn lén lút chui vào Phượng Huyền cung từ một lỗ nhỏ phía sau. Có khi ngắt hoa tươi trong vườn, dính đầy mặt và đầu, đôi khi lại lắc lư đi tới cây nho mới trồng, nhỏ nước miếng nhìn chùm nho đang chín. Chu Tiểu Trang luôn muốn trêu đùa, buổi sáng sẽ nhìn nó bắt chước tiếng chim sẻ, buổi trưa liền tìm chỗ mát mẻ trong đình để nghỉ ngơi, tới lúc hoàng hôn, nó sẽ ngồi trên sàn xem chuồn chuồn bay.

Phượng Huyền cung bị phong toả, không có hoàng tử. Điều này ai cũng biết.

“Cái đó không ăn được.” Nàng nói với tiểu hoàng tử ở dưới tán cây.

Hoàng tử đang cầm con kiến không ngừng giãy dụa, sắp nhét vào miệng, giống như không nghe thấy nàng nói. Miếng quýt trong miệng Chu Tiểu Trang bỗng nhiên giống như có trăm ngàn con kiến đang bò, liền nhảy xuống, cầm lấy tay đứa bé, vứt con kiến đi, nói với nó: “Đồ ngốc, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.”

“A phốc!” Hoàng tử ngốc trả lời.

Chu Tiểu Trang nhấc nó lên, chọc vào gương mặt nó: “Mau gọi ân nhân.”

Hoàng tử ngốc đá cái chân ngắn ngủn giữa không trung: “Phốc.”

“Hứ, đúng là không nhìn được tấm lòng tốt của người ta. Ngươi từ nơi nào đến? Cung nữ vú em trông nom ngươi đâu?”

“Phốc phốc.”

“Lẽ nào ngươi chui từ trong đất ra? Chẳng lẽ là con của thổ địa?”

“Phốc phốc, phốc.”

Chu Tiểu Trang trừng mắt lạnh lùng: “Lại phốc, bản cô nương sẽ làm thịt ngươi hầm thành canh rồng.”

Tiểu Hoàng tử méo miệng, cho dù không hiểu canh rồng là gì nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương cũng biết không phải là lời tốt đẹp, liền giống như có nhãn lực ngậm chặt miệng. Ô ô, mỗi khi ngài rồng tức giận, nó liền như vậy, vì thế cơn tức giận lớn nhất sẽ không đổ lên người nó.

Chu Tiểu Trang à lên, quay đầu nói với Hạ Lệnh Thù đang ngồi đọc sách gần đấy: “Tiểu tử này có phải con của ngươi không?”

Tiểu hoàng tử a a, giãy khỏi tay Chu Tiểu Trang, từ trên eo của nàng trượt xuống, sau đó nghiêng ngả đi đến chỗ cửa sổ, vươn hai tay gọi Hạ Lệnh Thù đang ở bên trong: “Mỹ nhân, ôm.”

Hạ Lệnh Thù nhíu mày, lạnh lùng liếc qua cây hoa chuối tây bên cửa sổ, không lên tiếng.

Tiểu hoàng tử uỷ khuất méo miệng, người càng xinh đẹp thì càng kiêu ngạo, càng kiêu ngạo nó lại càng thích, chui qua đám hoa cỏ, hai bàn tay đầy bùn sờ lên vách đá, ngửa đầu: “Mỹ nhân, mỹ nhân.” Làm Chu Tiểu Trang cười ha ha, “A, thì ra là một hoàng tử háo sắc.” Nàng xách cổ hoàng tử lên, cho nó ngồi trên bệ cửa sổ, đối mặt với Hạ Lệnh Thù, nghe nó lải nhải gọi “Mỹ nhân”.

Hạ Lệnh Thủ đặt một đĩa nho còn tươi tới trước mặt tiểu hoàng tử, cười ngọt ngào: “Mẹ, a——” kéo dài tiếng, chỉ: “Nào!”

Chu Tiểu Trang nhảy lên cửa sổ, ôm bụng cười to: “Mỹ nhân, mau mau cho tiểu hoàng tử ăn nho, nếu không sẽ gọi thái giám tới đánh ngươi.”

Tiểu hoàng tử đáng thương gọi: “Mẹ!”

Hạ Lệnh Thù trừng mắt với Chu Tiểu Trang đang cười đến không biết trời đất, ôm tiểu hoàng tử ngồi trên cửa sổ xuống, cởi giầy cùng áo ngoài của nó. Phượng Lê đã đem một chậu nước để ở bên cạnh, vắt khăn đưa cho nàng, Hạ Lệnh Thù thành thạo lau mặt cho tiểu hoàng tử, rửa tay. Trúc Đào cầm quần áo mới tới cho tiểu hoàng tử thay, Chu Tiểu Trang líu lưỡi: “Nó đúng là con của ngươi à? Trước kia sao ta chưa từng thấy ngươi nói gì.”

Hạ Lệnh Thù thản nhiên đáp: “Nửa tháng nay nó mới đến, trước kia ta cũng khó gặp được.” Mọi thứ xong xuôi, Hạ Lệnh Thù cũng rửa tay, tự mình bóc vỏ nho, bóc xong liền đút cho Cố Khâm Thiên đang ngồi trong lòng. Đợi cho nó ăn xong, nước chảy ròng ròng liền đưa tay đến bên miệng: “Nhổ hột ra.”

Cố Khâm Thiên định cắn hạt liền nhìn Hạ Lệnh Thù, đối phương nhìn hắn chằm chằm. Ôi, mỹ nhân thật lạnh lùng. Vốn dĩ có khả năng gió nhiều nào theo chiều ấy, Cố Khâm Thiên liền nhả hạt nho ra, lại há to mồm chờ quả tiếp theo.

Chu Tiểu Trang cũng cầm một chuỗi nho, vừa ăn vừa hỏi: “Người hầu hạ của nó đâu?”

“Ở bên ngoài.”

“Người khác không biết nó tới đây sao?”

Hạ Lệnh Thù nói: “Trong cung lòng người khó nói, ai biết bọn họ đang nghĩ gì.”

Chu Tiểu Trang chỉ ngẫu nhiên nghe được chuyện của Hạ Lệnh Thù, lập tức không hỏi nữa, từ trong ngực lấy ra một cái bình: “Cung phu nhân bảo ta đưa thuốc này cho ngươi, nghe nói dùng lâu dài sẽ dần dần có thể kháng lại các loại độc.” Nàng cười nhạo nói, “Người trong cung các ngươi thật kỳ quái, không hạ độc thì dùng vu cổ, hoặc là vu oan giá hoạ, ta nghe nói còn có phi tử vụng trộm với thị vệ. Ai, hoàng cung chẳng có chỗ nào sạch sẽ. Vẫn là ở giang hồ thì tốt hơn, bản cô nương chỉ cần khó chịu liền vung đao chém đầu rút gân kẻ kia.”

Hạ Lệnh Thù dừng động tác bóc vỏ nho, cười nói: “Có người thích dùng đao thương, có người thích ám sát hạ độc, chỉ cần có thể giết người thì đều dùng được, ai quan tâm ngươi dùng biện pháp gì. Một ngày hoàng đế chưa phế hậu, đám nữ tử hậu cung liền không an lòng.” Hai người nói chuyện chính xong, Cố Khâm Khâm Thiên đợi mãi không có đồ ăn, liên tự mình cầm lấy cổ tay Hạ Lệnh Thù, a ô một ngụm ăn được nửa quả nho, phun hạt ra, lại duỗi tay tới đĩa, lấy xuống một quả cho vào miệng. Nho vừa chua vừa ngọt, nếu để cả vỏ thì còn có vị chát. Mặt Cố Khâm Thiên nhăn lại như vỏ cây, méo miệng muốn khóc mà không được.

Hạ Lệnh Thù nhìn dáng vẻ của nó liền buồn cười, sờ tóc nó, Cố Khấm Thiên lại nở nụ cười, ôm lấy cổ của nàng: “Mỹ nhân, hôn nào.”

“Phốc.” Chu Tiểu Trang bật cười, “Nó học theo ai vậy, thượng bất chính thì hạ tắc loạn đi?” Học ai, đương nhiên chẳng cần phải hỏi.

Trên mặt Hạ Lệnh Thù không gợn sóng, thản nhiên nói: “ Hoàng đế có tam cung lục viện là chuyện bình thường, Thiên Nhi về sau cũng có bảy mươi hai phi tần, thế hệ này tiếp nối thế hệ kia thôi.” Cố Khâm Thiên hôn “bẹp” lên má nàng, dính lại không ít nước miếng và nước nho.

Màn đêm buông xuống, đèn đóm trong điện đã thắp sáng, chiếu rọi khắp nơi như ban ngày.

Định Đường vương đứng trước bàn, giận không kìm được nhìn Cố Song Huyền đang ngồi bên trên: “Hoàng huynh, huynh không thể vì Thái tử điện hạ mà dễ dàng cho Hoàng hậu xuất hiện trở lại, như vậy sẽ khiến Hạ gia tập hợp được thế lực mà khó khăn lắm mới dẹp yên.”

Cố Song Huyền đỡ trán, mệt mỏi nhấn mạnh lần nữa: “Hoàng hậu không bị phế, vì sao không thể xuất hiện? Lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Thái tử, thân là mẹ đẻ mà Hoàng hậu lại không xuất hiện sẽ khiến các đại thần nghĩ gì? Bọn họ sẽ cho rằng trẫm muốn phế hậu.”

Định Đường vương lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, người nên sớm phế nàng, giữ lại là tai hoạ.”

“Phanh” một tiếng, cái chặn giấy trên bàn bay qua tai của hắn, vỡ tan trên mặt đất: “Câm mồm! Việc phế hậu đừng nhắc lại nữa, lúc trẫm đăng cơ nàng là hoàng hậu, ngày về trời cũng vậy, hoàng hậu chỉ có thể là nàng.”

Định Đương vương nắm chặt tay, nổi giận đùng đùng: “Hạ gia thì sao? Nếu huynh thả nàng ra, Hạ gia sẽ lại truyền tin đi rằng Đế hậu phu thê tình thâm, một năm vất vả của chúng ta sẽ thành uổng phí.”

Cố Song Huyền thuận miệng cười nhạt: “Sẽ không sao, điểm yếu của Hạ gia đã nằm trong tay trẫm rồi.”

Định Đương vương giật mình, nghi hoặc: “Điểm yếu gì?”

Cố Song Huyền ra vẻ thần bí, chỉ nói: “Thành cũng chết mà bại cũng chết.” Không muốn nhiều lời. Bên ngoài điện, Lương công công mãi mới nghe được động tĩnh yên ổn bên trong điện, lúc này mới dám tiến vào bẩm báo: “Thái tử điện hạ cầu kiến.”

Cố Song Huyền lập tức đi xuống long ỷ, chạy vội ra, cửa lớn vừa mở, một thân hình nhỏ bé liền chạy vọt vào, một người lắc lư chạy tới, một người cười to: “Cha, con nhìn thấy mỹ nhân.” Cố Song Huyền ôm nó, râu mới mọc trên cằm ma sát lên gương mặt non mềm, hai người một lớn một nhỏ cười như hai thằng ngốc làm Định Đường vương đứng một bên nhìn đến tức giận.

Thành cũng chết mà bại cũng chết, chỉ cần Thái tử còn ở đây, Hạ gia chắc chắn sẽ không diệt vong! Xem như hắn đã rõ ràng tâm tư của Hoàng đế, thật đáng thương cho người làm đệ đệ như hắn, đã vất vả vì tên kia mà không sánh bằng một đứa bé, thật tức giận, phẫn hận, hắn muốn phun máu lên trên người hoàng huynh để giải hận.

Cha con hai người ôm nhau, Cố Song Huyền hỏi: “Mỹ nhân đâu? Cho cha xem nào.”

Cố Khâm Thiên quay đầu: “Không cho, là của con.”

Cố Song Huyền vân vê cái đầu của Thái tử đang chôn trong lòng: “Cho cha xem mỹ nhân, cha sẽ đem mỹ nhân thưởng cho con.”

Cố Khâm Thiên vẫn lắc đầu như cũ: “Của con, không cho xem.”

Định Đường vương cố nuốt huyết khí xuống, khom người nói: “Hoàng huynh, nếu không còn chuyện gì nữa thì thần đệ cáo lui.”

Cố Song Huyền có con liền quên em trai già, vung tay nói: “Cút đi, trẫm còn bề bộn nhiêu việc.”

Cút? Định Đường vương lại nuốt xuống một búng máu, hắn mới không biến đi, muốn cút thì cũng là Hạ gia cút. Quét mắt tới cặp cha con ngốc nghếch đang “cho” “không cho”, lại một lần nữa Định Đường vương tin rằng mình mới là hoàng tử anh minh thần võ nhất trong số người đồng lứa. Đáng tiếc hắn không có hứng thú làm hoàng đế.

Định Đường vương làm nền cho một đôi rồng ngốc nghếch, đành mở cánh cửa gỗ lớn sơn hồng của thâm cung, dưới ánh trăng sáng lạn, cô tịch rời đi.

Bữa tối ăn ở Biền Đằng điện, Cố Song Huyền một lòng để vào chính sự, cần cù làm một hoàng đế đầy triển vọng, hơn nửa thời gian đều dành cho đống tấu chương chất cao như núi. Giống như bình thường, Cố Song Huyền cho Cố Khâm Thiên ăn cơm, dỗ một câu liền ăn một miếng; Lương công công giúp Cố Song Huyền chia thức ăn, nhắc một câu hoàng đế liền gắp một miếng. Một bữa cơm ăn đến nửa canh giờ. Lương công công dâng lên một bát sữa dê như bình thường, tự mình thử độc, Cố Song Huyền từ từ cho con uống, cha một ngụm con một ngụm, xong rất nhanh.

Sau đó, hoàng đế lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, Thái tử liền ngồi vào bàn thấp, học theo tư thế của phụ hoàng ngồi viết chữ, đôi khi viết ra chữ giống con rùa, đôi khi lại giống con đà điểu, da mặt Cố Song Huyền rất dày, một mực khen ngợi, hơn nữa còn khen vô cùng khéo léo.

Lúc trăng lên đến giữa trời, tiểu Thái tử đã nằm trên đùi hoàng đế ngủ, nước miếng rơi tí tách. Cố Song Huyền lắc cánh tay đã cứng đờ, cẩn thận ôm đứa bé đi tẩm điện tắm rửa, lúc đi ra, hắn cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

Trong điện đã có người đẹp đứng chờ, dịu dàng gọi một tiếng “Hoàng thượng”. Cố Song Huyền để Thái tử lên giường rồng, đắp chăn cẩn thận cho nó, sau đó mới ra cửa, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Kiều Tiệp dư mở ra bình canh: “Thần thiếp tự mình hầm canh hoả xà, mời Hoàng thượng nếm thử.” Nói xong, ánh mắt liền vô ý đi tới áo lụa của Cố Song Huyền. Bởi vì hắn vừa tắm rửa xong, chỉ choàng một chiếc áo khoác thêu rồng bạc, vạt áo buộc lỏng lẻo, lúc hắn đi lại hơn nửa vòm ngực như ẩn như hiện, càng trở nên động lòng người.

Cố Song Huyền chỉ uống một ngụm canh, nói: “Không cần phải bày vẽ, ngươi đi nghỉ đi.”

Kiều Tiệp dư đi ra sau hắn, giúp hắn xoa vai: “Hoàng thượng chính sự nặng nề, xin người bảo trọng thân thể, thần thiếp…”

Cố Song Huyền biết đối phương muốn nói gì. Hơn nửa năm, hắn một lòng muốn áp chế thế gia, mỗi ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hai tháng đầu còn muốn dùng mỹ nhân để thư giãn, không có hoàng hậu quản lý hậu cung, hắn tìm phi tần nào cũng khiến hậu cung đang lặng yên dậy sóng, ảnh hưởng đến triều cục. Thái hậu có ý nhắc nhở hắn nên lấy đại cục làm trọng, về sau, đơn giản là hắn không gọi phi tần thị tẩm nữa, chỉ tập trung chăm sóc Cố Khâm Thiên, cuộc sống cấm dục cứ thế mà thành.

Trong hậu cung hình như có người đoán hoàng thượng có bệnh không tiện nói, Thái ý bắt mạch xong chỉ nói Hoàng thượng lo âu mà tổn hao sức khoẻ, phải tu dưỡng nhiều hơn. Các phi tần liền bắt đầu thay nhau hầm thuốc bổ cho hoàng đế, thiếu chút nữa làm hắn bổ quá mà chảy máu mũi.

Các phi tần mặc quần áo mỏng dính, chải kiểu tóc thịnh hành, bưng thuốc bổ tới gặp hoàng đế, ai cũng có thể đoán ra thuốc bổ này đúng là liều lượng lại tăng thêm. Dần dần, Cố Song Huyền cũng mệt mỏi, cảm thấy không ai lo lắng cho hắn, không ai thật sự quan tâm hắn muốn gì, cần gì. Trong mắt mọi người chỉ có quyền thế, địa vị, tiền tài, mà hoàng đế chính là người mang cho bọn họ vinh hoa phú quý.

Thất vọng đau khổ, mệt mỏi, chết lặng, dần dần ăn mòn trái tim hắn. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ở trước mặt Cố Khâm Thiên mà hắn tự tay nuôi lớn lộ ra vẻ mặt chân thành cùng tin tưởng.

Lại một lần nữa hắn đứng bên ngoài Phượng Huyền cung, giống như một du hồn, nhìn từ cây hoè phía đông đến cây chuối phía tây, lại từ dòng sông phía bắc đến ngọn núi Bồng Lai phía nam, cuối cùng nhìn chằm chằm cánh cửa hình Phượng hoàng đang đóng chặt, sững sờ.

Sau cánh cửa, Hạ Lệnh Thù đang nằm ở ghế trúc màu trắng, thảnh thơi đọc sách thưởng trà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.