Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 25: Chương 25




Điện Biền Đằng, giờ Thân hai khắc.

Thật hiếm thấy, đêm 30, sau khi bãi triều, cho dù là Định Đường vương thân thiết với vua nhất cũng có thể công khai nhàn nhã, mặc kệ chính sự. Hắn ở trong phủ của mình, chuyện phiếm với rất nhiều đại thần khác, lại gọi với vài vị mỹ nhân đáng yêu, lúc đang chuẩn bị tiễn khách thì hoàng đế lại bảo hắn vào cung.

Làm thần tử mà được như hắn đây không biết là nên vui hay buồn.

Đến khi hắn vào điện, nhìn thoáng qua liền thấy trước mặt còn có hoàng hậu Hạ thị đang ngồi, hắn không biết ông anh hoàng đế uống nhầm thuốc hay là não co giật.

Gặp kẻ thù liền đỏ mắt. Định Đường vương không hành lễ, lập tức trừng mắt như hổ với Hạ Lệnh Thù, tức giận nói: “Hoàng hậu có đi nhầm chỗ không? Đây không phải là hậu cung, không phải chỗ để ngươi làm xằng làm bậy.”

Hạ Lệnh Thù nhíu mày, đang định cãi lại, nghĩ hôm nay có chuyện, lại nhịn xuống.

Hoàng đế pha trò nói: “Cửu đệ, hôm nay Lục tẩu của ngươi tìm ngươi tới là để nói chuyện nhà. Trưởng tẩu như mẹ, tốt xấu gì ngươi cũng chừng này tuổi rồi, cũng đến lúc nên chọn vương phi rồi.”

Định Đường vương hừ hừ: “Nữ nhi Hạ gia liền bỏ qua.”

Hạ Lệnh Thù mỉm cười: “Nữ nhi Hạ gia chúng ta đương nhiên là không xứng với người tôn quý bất phàm anh dũng tuấn lãng có thể cầm kiếm ra trận giết giặc có thể cầm bút cai quản giang sơn có cả văn cả võ trung can đảm nghĩa trí mưu siêu quần thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Cố Nguyên Phàm!”

Định Đương vương bị nàng một hơi ngăn chặn, một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Ngươi biết thế là được rồi.”

Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Cho nên chúng ta tuyển tới chọn lui, cuối cùng tìm được một vị công chúa nhìn một cái khuynh thành nhìn hai cái khuynh quốc ngoái đầu nhìn thì một nụ cười mê đảo chúng sinh tuyệt sắc tuyệt thế trăm phần thông minh lanh lợi băng tuyết thông minh… Gả làm vợ ngươi, thế được không?”

Định Đường vương vân vê vạt áo, ngồi xuống: “Bản vương muốn gặp mặt nàng. Dù sao lời nói của Lục tẩu từ trước tới nay đều thật thật giả giả khiến người ta khó tin.”

Hạ Lệnh Thù sai người mang lên một bức họa, mở ra trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Hoàng thượng đã gặp mặt vị công chúa này, là Thánh công chúa Tuyết quốc đưa tới.”

Cố Song Huyền lập tức gật đầu: “Đúng vậy, trẫm đã gặp rồi. Thái hậu cũng gặp rồi.”

Hạ Lệnh Thù lại nói: “Vị công chúa này từ nhỏ đã được người ta kính trọng, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, mắt sáng răng trắng, dung nhan đẹp như ngọc, tính tình dịu dàng thẳng thắn chân thật…”

Cố Song Huyền: “Vô cùng thẳng thắn chân thật.”

“Các ma ma đã nghiệm thân, là hoàn bích. Ở trong cung bốn tháng chưa bao giờ tranh chấp cãi vã với người khác, người gặp người thích hoa gặp hoa nở…”

“Này, Lục ca, ta không thích nàng ta.”

“Từ mấy ngày trước nàng đã thấy vương gia ở Ngự hoa viên, liền nhớ mãi không quên, lại ngại thân phận không dám vượt qua phép tắc, trong lúc không biết tình đã đâm sâu. Mỗi ngày trà không muốn uống cơm không muốn ăn, lén lút hỏi thăm sự tích oai hùng của vương gia khắp nơi, chưa đến một tháng đã gầy yếu đi không ít…”

Cố Song Huyền nói thầm: “Người trong tranh này rất gầy, khiến nàng ta mềm mại hơn một chút, có điều bản thân nàng vẫn là mỹ nhân thứ hai trong hoàng cung này.”

Định Đường vương ngẩng đầu khỏi bức họa, nhìn lên: “Ai là người thứ nhất?”

Cố Song Huyền ôm eo Hạ Lệnh Thù, khẳng định: “Đương nhiên là hoàng hậu của trẫm.” Hai người còn lại hiếm khi lại nhất trí nhìn nhau như thế, cùng khinh bỉ hắn một cách rõ ràng.

Hạ Lệnh Thù ra vẻ thoải mái hỏi: “Thấy thế nào?”

Định Đường vương ngắm tới ngắm lui, mỹ nhân dị quốc này đúng là có một phong thái khác. Vấn đề là sau khi nghe giới thiệu của Hạ Lệnh Thù lại có vẻ quái dị gì đó.

Định Đường vương cân nhắc một lúc: “Nàng ta chắc không có bệnh gì khó nói chứ?”

“Không có.”

Định Đường vương lại nhìn trái nhìn phải: “Hay là nàng có tình nhân cũ?”

Cố Song Huyền nói: “Cho dù có cũng tuyệt đối không phải ta.”

Định Đường vương gật đầu, vỗ bàn, khi hai người kia nghĩ việc lớn đã định hắn lại cao giọng nói: “Ta không muốn.”

Cố Song Huyền kêu to: “Cái gì? Ngươi không muốn? Vì sao ngươi lại không muốn?”

Định Đường vương hừ hừ: “Chỉ cần là người do Hạ gia đề cử ta sẽ không muốn.” Lại ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Lệnh Thù, hận một nỗi không thể dùng ánh mắt để giết chết đối phương.

Hạ Lệnh Thù ngồi xuống uống trà, tức giận nói: “Nếu hoàng thượng ra lệnh Định Đường vương phải lấy Thánh công chúa Tuyết quốc thì vương gia định làm thế nào?”

Định Đường vương cũng ngồi vào chỗ của mình, nhấc tách trà lên uống: “Lý do.”

Cố Song Huyền hô lên một tiếng, Lương công công lập tức sai người mang lên hai thi thể, mở tấm vải trắng đắp phía trên ra, Cố Song Huyền chỉ vào lòng bàn chân hai thi thể nói: “Nhớ rõ vào tháng tám, vạn quốc vui mừng là lúc thị vệ phát hiện thi thể vô danh chỗ các sứ giả đi ngang qua. Bởi vì sứ đoàn quá đông nên không thể kiểm tra được, việc này liền để lại. Sau đó Hứa quốc, Tuyết quốc, Khải quốc đồng loạt dâng lên ba vị công chúa, trẫm bảo hoàng hậu âm thầm lưu ý, hôm nay mới có chút tin tức. Định Đường vương hiểu biết sâu rộng, chắc đã nhận ra được thân phận của hai ma ma này.”

Một khi Cố Song Huyền đã đổi cách xưng hô, những người khác cũng trở nên nghiêm túc. Định Đường vương nghe xong liền cẩn thận nhìn, lòng bàn chân hai người kia đều có xăm một chữ ‘Khang’, lập tức thay đổi sắc mặt: “Đây là tàn dư của Định Khang vương sao?”

Cố Song Huyền hít sâu một hơi: “Đúng vậy. Lần này bọn họ trốn vào hoàng cung đã bốn tháng, mỗi ngày chân không rời phòng, đợi đến đúng giờ xuất cung liền đi mua chút đồ. Cũng may hoàng hậu vẫn chú ý sai người đi theo, điều tra được vài căn cứ của đám tàn dư của Định Khang vương.” Hắn ngừng một lúc, nói tiếp: “Đây cũng là lý do trẫm không nạp các nàng vào hậu cung. Hiện giờ có ba vị công chúa, ý của trẫm là để gả họ ra hoàng cung, buông dây dài câu cá lớn. Có lẽ mấy vị công chúa cũng không biết chuyện, chỉ làm người chịu tội thay, hoặc cũng có lẽ đã tham dự vào trận chiến giữa các quốc gia.”

“Trong trận cung biến, đại hoàng huynh Định Khang vương đã chết kia chưa chắc đã là hắn thật.” Hạ Lệnh Thù nói câu kết thúc.

Trong điện, không khí liền trở nên nặng nề. Trước khi tân hoàng đăng cơ, trận cung biến ấy đã náo động cả thành Bắc Định, máu chảy thành sông, tiên hoàng có chín người con trai, đại hoàng tử và ngũ hoàng tử chết trong cung biến, nhị hoàng tử và tam hoàng tử thì tầm thường bất tài, còn Lục hoàng tử trở thành hoàng đế, Thất hoàng tử Triệu vương bỏ chạy đến đất phong, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử quyền thế khuynh thiên hạ. Nay nếu Đại hoàng tử chưa chết, nhất định sẽ nghĩ cách để ngóc đầu dậy. Đại Nhạn triều hiện giờ bên ngoài phải lo chiến sự, lam sao chịu được sóng gió.”

“Thần đệ đã hiểu. Năm sau, xin Hoàng hậu nương nương an bài chuyện đám cưới.”

Cố Song Huyền vỗ vai em trai: “Việc này ngươi phải cẩn thạn, Thánh công chúa kia có vẻ biết chút tà thuật.”

Định Đường vương cười nhạo: “Một nữ tử thì có thể gây ra sóng gió gì.” Hắn liếc mắt về phía Hạ Lệnh Thù, “Lục ca, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ, nữ tử chỉ là áo quần, đến lúc cần sẽ xé rách nàng.”

Hạ Lệnh Thù không nhìn hắn, uống trà, sờ lên ngọc tỷ của hoàng đế, bình tĩnh như một pho tượng Bồ Tát, khiến Định Đường vương tức giận cằn nhằn, đá cửa đi ra.

Cố Song Huyền sờ áo của mình, kiên định nói: “Đây là áo choàng long phượng, cho dù thế nào trẫm cũng không xé nó.”

Hạ Lệnh Thù nhìn rồng bay phượng múa trên bụng hắn, lại nhìn mỗ rồng háo sắc tươi cười lấy lòng, liền nhếch môi, coi như trả lời.

Đêm 30 sẽ tổ chức tiệc tối của hoàng gia. Thái hậu cũng tham dự, hoàng hậu cho thái tử thay áo choàng tiểu long mập, nhìn nó lăn lộn trên giường, lúc thì kêu “Mỹ nhân”, lúc lại kêu “Mẹ”, trong lòng càng thêm thương yêu. Quay đầu lại bảo Phượng Lê đi lấy lễ phục của hoàng hậu, nghiêm túc mặc lên. Dưới ánh mắt ghen tỵ của phi tần, cùng hoàng đế ăn tối với Thái hậu.

Giờ hợi sơ khắc, ai cũng không chú ý đến một góc của hoàng cung, có hai người lớn và một đứa bé mặc quần áo bình thường đi ra phố Chu Tước.

Cánh tay nhỏ của Cố Khâm Thiên vung vẩy, chân nhỏ bước chậm rãi, lần đầu tiên theo cha mẹ đi dạo phố ở thành Bắc Định, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, thấy cái gì cũng chơi rất hay. Nhìn đứa bé khác ngồi trên vai người lớn, nó liền kéo Cố Song Huyền, kêu to “Ngồi, ngồi”.

Tốt xấu gì Cố Song Huyền cũng là hoàng đế, làm gì có đạo lý nào để người khác ngồi trên đầu hắn, cho dù là trên vai cũng không được. Cố Khâm Thiên liền quay lại vươn tay với Hạ Lệnh Thù tỏ vẻ muốn “ôm một cái”, bế lên rồi liền hôn “bẹp bẹp” lên mặt Hạ Lệnh Thù, nói “Thân ái”, hôn thêm vài cái nữa liền muốn hôn vào môi Hạ Lệnh Thù, dọa Cố Song Huyền vội túm lấy nó, đánh lên mông: “Tiểu sắc lang.” (con sói nhỏ háo sắc)

Cố Khâm Thiên níu chặt lấy tóc cha: “Ngồi.”

Cố Song Huyền nghiêng đầu: “Không được.”

Cố Khâm Thiên lại quay về phía Hạ Lệnh Thù: “Hôn.”

“Ngồi đi, con muốn ngồi sao thì ngồi.” Cố Song Huyền giận sôi lên, ôm nó đặt lên vai, cảm giác được cái tay mềm mại vung vẩy túm lấy cài tóc trên đầu hắn, cái chân nhỏ thì đá lung tung: “Giá, giá.” Nháy mắt Cố Song Huyền liền rơi lệ đầy mặt, hắn rõ ràng là hoàng đế lại thành con ngựa hoang dưới mông tiểu thái tử, thời thế này địa vị chuyển biến quá nhanh, thật là khiến lòng người chua xót.

(giá: tiếng hô giục ngựa chạy)

Hạ Lệnh Thù bước chậm lại một chút, nhìn Cố Song Huyền cẩn thận nắm chặt tay đứa nhỏ, giật mình, liền nhẹ nhàng đưa tay khoác tay hắn.

Cố Song Huyền kinh ngạc, nhìn nàng một lúc lâu mới hoảng hốt cười nói: “Theo sát, đừng buông ra.”

Nàng nhìn thấy gương mặt mình chiếu trong đôi mắt hắn, hoài niệm lại kéo đến. Trong phút chốc, nàng mỉm cười, giữa không trung vang liên một tiếng “phụt”, pháo hoa nổ “oành”, ánh sáng năm màu rực rỡ tỏa ra.

Nàng nói khẽ: “Sẽ không.”

Theo truyền thống của Đại Nhạn, vào đêm 30, trên đường Chu Tước sẽ có hội đèn lồng và biểu diễn múa rồng, miếu lớn trên núi Vạn Cẩm sẽ có hội, cửa hàng bên đường nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt. Người trong thành Bắc Định, bất kể là giàu hay nghèo đều đi chơi sau bữa cơm chiều, chờ hoàng cung bắn pháo hoa mừng năm mới.

Cố Song Huyền mang theo vợ con đi dạo phố, Cố Khâm Thiên muốn ăn gì hắn cũng mua, muốn cái gì cũng cho, Lương công công và Tiểu Quái Tử đi đằng sau bắt đầu thì lang thang tay không, đến khi mang hàng hóa đến còng lưng cũng chỉ mới một canh giờ. Cuối cùng đành phải gọi cả cấm vệ âm thầm đi theo, để bọn họ cùng phân giải ưu phiền với mình. Đợi đến khi đội múa rồng biểu diễn, Cố Khâm Thiên liền nhảy dựng lên, chỉ vào con rồng lớn phía xa, kêu to: “Muốn!”

Cố Song Huyền ngẩng đầu lên, toát mồ hôi lanh: “Thiên Nhi, vật kia trong nhà cũng có.” Đừng nói là rồng giả, con rồng lớn nhất đang bị ngươi ôm rồi, ngươi còn muốn đồ giả làm gì chứ.

Cố Khâm Thiên vỗ đầu hắn: “Muốn.”

Hạ Lệnh Thù cười thầm: “Vật kia nhà mẹ ta cũng có một cái, không lớn bằng nó, có điều thân rồng đuôi rồng cũng có cả.”

Ánh mắt Cố Song Huyền lóe lên, đúng lúc nhìn thấy cấm vệ đang nói thầm bên tai Lương công công, hắn hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lương công công nói nhỏ bên tai hắn, lại liếc qua người nào đó. Mấy người nhìn sang, vừa đúng lúc thấy màu áo xanh xuất hiện. Tuy rằng đông người, sắc trời cũng tối, có điều đôi vợ chồng tôn quý nhất thiên hạ này vừa nhìn đã nhận ra hình dáng quen thuộc kia.

Hạ Lệnh Thù nói: “Tạ tiên sinh?”

Cố Song Huyền hừm một tiếng, ôm Cố Khâm Thiên vào trong lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi Hạ gia.”

Hạ Lệnh Thù nhìn hắn: “Thật sao?”

Cố Song Huyền nắm tay nàng, bóp bàn tay mềm mại. Vừa rồi hắn chỉ lo ôm chân đứa nhỏ, tay mình đã lạnh như băng, đột nhiên nắm tay Hạ Lệnh Thù liền cảm thấy đối phương là một cái lò sưởi, làm cho hắn lưu luyến không buông.

Hắn cười khẽ nói: “Tốt xấu gì Thiên Nhi cũng là cháu ngoại Hạ gia, đêm 30 đi tìm bà ngoại đòi bao lì xì cũng đúng chứ.” Nói xong liền làm luôn, kéo vợ con đi chậm rãi đến Hạ gia.

Đến cửa, không đợi người thông báo, tự mình đưa người theo cửa ngách vào nhà, chỉ nghe thấy bên trong có người kêu to: “Hoàng thượng tới!”

Không lâu sau, một đám người từ trong nhà chen chúc ra ngoài, đi đầu là một kẻ rất quen thuộc.

Sắc mặt Cố Song Huyền tức thì trở nên rất xấu, đưa Cố Khâm Thiên cho Hạ Lệnh Thù, lạnh lùng nói với người đứng cách đó không xa: “Ngươi còn dám quay về à!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.