Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 43: Chương 43




Đêm hôm khuya khoắt, một chiếc xe ngựa tám bánh sang trọng, dưới sự bảo vệ của mấy trăm kỵ binh đi rất nhanh trong bóng tối.

Cố Khâm Thiên đứng ở cửa thành, chà hai chân lạnh như băng, không kìm được uốn éo cái bụng mập mạp, lại nghển cổ nhìn xung quanh. Nhìn rất lâu vẫn chỉ thấy phía trước tối đen, cậu liền chạy hai vòng tại chỗ, chỉ thở ra hơi lạnh. Cung nữ Phượng Lê nhìn cậu, liền lấy áo choàng bạch hồ khoác cho cậu, nói khẽ: “Thái tử điện hạ đừng nóng vội, hoàng thượng nói phải canh hai mới trở lại, hiện giờ mới canh một, còn sớm.”

Cố Khâm Thiên phồng hai má, nhìn bàn tay múp míp đã bị quấn thành bánh chưng: “Ngươi nói xem, liệu mẫu hậu có thể ghét bỏ ta vì béo quá không?”

Phượng Lê cười: “Không đâu, Hoàng hậu nương nương yêu thương ngài còn không hết, sao lại ghét bỏ được?”

Cố Khâm Thiên lại khoa tay múa chân đo chiều cao của mình: “Vậy có khi nào mẫu hậu cho rằng ta quá thấp không?”

Phượng Lê quan sát xong, vẫn lắc đầu: “Không đâu.”

Cố Khâm Thiên suy nghĩ một lúc, nắm tay nói: “Bát hoàng thúc nói, nay ta không còn đái dầm, không kén ăn, không uống rượu lung tung, trêu chọc mỹ nhân, đánh bừa đại thần…” từng tiếng từng tiếng tuôn ra thiếu sót của mình, mười ngón tay đếm không hết mới dừng lại, cuối cùng tự an ủi: “Hoàng nhi như ta tuyệt đối không có người thứ hai, cho nên mẫu hậu nhất định sẽ thích ta!” Ưỡn ngực lên, gật đầu thật mạnh, giống như một con bạch long đang rung đùi đắc ý, rất thật thà.

Không lâu sau, từ xa xuất hiện một khoảng bụi mù, loáng thoáng nghe thấy tiếng linh kinh leng keng trong gió của chuông treo trên xe.

Cố Khâm Thiên không nhịn được kêu lên: “Đến rồi.” Chạy lên phía trước hai bước rồi lại lùi về: “Mũ đâu, mau che mắt lại.” Sau khi luống cuống một lúc, ngẩng đầu lên đã thấy xe ngựa dừng ngay trước mặt, tuấn mã thở ra hơi trắng xếp thành hai hàng, cửa xe mở ra một nửa, lộ ra khuôn mặt của Cố Song Huyền: “Ta đã nói tính tình của nó nóng nảy, sẽ không chịu ngoan ngoãn đợi trong cung đâu, xem này, quả nhiên đã đến rồi.”

Cố Khâm Thiêu kêu to: “Phụ hoàng!” Cuối cùng, nhìn trái nhìn phải, không thấy có ai khác, lo lắng đến nỗi đỏ cả mũi: “Mẫu, mẫu hậu đâu?”

Cố Song Huyền cười nói: “Đi lên.”

Cố Khâm Thiên giơ hai cánh tay mập lên, Cố Song Huyền khom người ôm cậu, lảo đảo suýt nữa thì ngã: “Con lại béo lên.” Cố Khâm Thiên nhất thời ủ rũ, “Nhi thần không cố ý, là tự thịt trên người nhiều lên, không thể trách nhi thần.” Để trả thù, cậu liền bỏ hai cái găng tay da cáo xuống, bàn tay mập mạp chỗ nóng chỗ lạnh dán lên cái cổ của Cố Song Huyền để sưởi ấm, làm Cố Song Huyền lạnh run người, cũng không giận, chỉ ôm con trong ngực, nói khẽ: “Mẫu hậu con không khỏe, đừng gây ồn ào quá.”

Mắt Cố Khâm Thiên sáng ngời, liên tục gật đầu: “Nhi thần rất hiểu chuyện, sẽ không ăn đậu phụ của mẫu hậu, phụ hoàng yên tâm đi.”

Cố Song Huyền lắc đầu: “Bát hoàng thúc dạy con cái gì thế, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru.”

Hai người vào trong, đi qua một cái bình phong nhỏ, đằng sau có một cái sạp, trên đó là Hạ Lệnh Thù đang nửa nằm nửa ngồi. Cố Khâm Thiên giãy dụa nhảy từ trên người phụ hoàng xuống, chạy nhanh tới, dừng lại một chút, tỉ mỉ đánh giá mặt Hạ Lệnh Thù, cười to: “A, không phải hoàng hậu giả.” Nhảy dựng lên một cái, lao tới Hạ Lệnh Thù, Cố Song Huyền sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra, tóm lấy cổ áo cậu, quát: “Làm bị thương mẫu hậu con bây giờ.”

Cố Khâm Thiên đá hai chân trên không trung, a một tiến, lại nghiêm mặt gọi Hạ Lệnh Thù: “Mẹ, ôm một cái.” Đứa bé đã sáu, bảy tuổi rồi, hai gò má phồng lên, hai cái tay mập mạp vươn ra làm nũng với Hạ Lệnh Thù.

Con trai của nàng, là nàng chịu trăm ngàn đau khổ mới sinh ra được, là nàng dùng tất cả tính mạng mình để bảo vệ, thấy nó biểu hiện tình cảm với mình. Hạ Lệnh Thù rơi nước mắt, ngồi dậy. Cố Song Huyền nhẹ nhàng đặt Cố Khâm Thiên vào lòng nàng: “Cẩn thận một chút, đừng chạm mạnh.” Hạ Lệnh Thù gật đầu, không nói gì vuốt ve tóc Cố Khâm Thiên, hai má, hai tay, vốn dĩ muốn ôm nó lên như trước kia, nhưng nhìn thân hình tròn trịa của nó, đành tiếc nuối hôn vài cái.

Cố Khâm Thiên cười khanh khách, quay đầu ôm hai má Hạ Lệnh Thù, hôn thật kêu, lại cắn nhẹ, thốt lên: “Mỹ nhân thật là thơm.”

Trán Cố Song Huyền nổi gân xanh: “Nói bậy bạ cái gì hả?”

Cố Khâm Thiên kêu trời ạ một tiếng, nhìn ‘mỹ nhân’ trước mặt, lại nhìn ‘phụ hoàng’ phía sau, méo miệng nói: “Hóa ra không phải là Bát hoàng thúc và hậu cung của thúc sao!” Đứa bé này còn chưa tỉnh táo lại, cứ quen nghĩ rằng bên cạnh đều là kẻ giả mạo, nên mới bộc lộ thói cũ ra.

Cố Song Huyền tức giận đến phun lửa: “Những điều này là do ai dạy con, trẫm muốn chém hắn.” Quay đầu đi đến bên cạnh Hạ Lệnh Thù, giải thích: “Ta quá bận rộn chính sự, trước kia Thiên Nhi chỉ ở trong cung học vào ban ngày, buổi tối về Hạ gia. Sau khi vào thư viện Bạch Lộ mới thành buổi tối vào cung, ta không dạy nó nói như thế, càng không làm gì với những mỹ nhân khác.”

Làm hoàng đế, vốn dĩ không cần giải thích với hoàng hậu về chuyện đào hoa của mình, cũng không cần làm sáng tỏ rằng mình trong sạch, nhưng hắn không nhịn được, Hạ Lệnh Thù cũng hiểu rõ.

Nàng thở dài một tiếng: “Trước kia có phải Bát thúc từng ở chung với Thiên Nhi một thời gian không?”

Cố Song Huyền nói thầm: “Là năm thứ nhất, lão Bát hồi cung bẩm tấu chuyện quan trọng, có ở cùng nó một thời gian.” Suy đoán chợt lóe lên, Cố Song Huyền hiểu ngay: “Khi đó Thiên Nhi đang bi bô tập nói, lão Bát lại thường xuyên mang nó đi quanh hậu cung, thỉnh an Thái hậu, nhất định là học nói linh tinh lúc đó rồi.” Vừa đúng mấy tháng đó Cố Song Huyền tìm cách cứu Hạ Lệnh Thù, để Định Hưng vương trông nom thái tử, cho nên tiểu thái tử nhất định là thượng bất chính hạ tắc loạn, cái tốt không học, còn háo sắc thì bắt chước được đủ mười phần.

Cố Khâm Thiên biết mình gặp rắc rối, liền trốn trong lòng mẹ không lên tiếng, Cố Song Huyền giận sôi lên, liền túm lấy cậu, kéo quần ra, đánh cho một trận, Cố Khâm Thiên kêu oai oái, sau đó lại cười đùa, cuối cùng lăn cả người vào lòng Hạ Lệnh Thù, sờ cái mông nhỏ vừa đỏ vừa trắng, giả khóc nói: “Mẹ ơi, đau quá đi, mông đau chết đi được.”

Biết rõ cậu đang làm nũng, Hạ Lệnh Thù vẫn thấy đau lòng, ngăn Cố Song Huyền lại, cười nói: “Sau khi trở về, hai người trốn ra chỗ khác mà đánh, đừng diễn kịch trước mặt ta.” Cố Song Huyền vốn đánh cho Hạ Lệnh Thù xem, nghe thế liền cười nhạt hai tiếng, thu tay về, ôm vợ mình và con, ngồi trên giường dỗ dành.

Thỉnh thoảng Cố Khâm Thiên ôm lấy hai má Hạ Lệnh Thù, hôn lên, lại ôm cổ của nàng, có lúc còn cọ cái đầu nhỏ vào ngực nàng, Cố Song Huyền tức giận đến mức lại tụt quần cậu ra, chỉ vào ‘con rồng nhỏ’ của cậu: “Còn ăn đậu phụ của mẹ con, ta sẽ cắt nó.” Cố Khâm Thiện bị dọa sợ đến mức che bảo bối của mình lại, tức giận gào to: “Cha bắt nạt con, mẹ ơi…”

Trong màn xe truyền ra tiếng cười đùa mắng mỏ ầm mĩ không dứt.

Ngày 30 Tết, sao mới mới mọc đến mái hiên hoàng cung, ngoài cửa cung, các phu nhân Hạ gia đã xếp thành hàng dài chờ tiếp kiến từ lâu.

Hơn một tháng trước, ở cung Phượng Huyền, sau khi chắc chắn rằng Cố Song Huyền đã cứu được Hạ Lệnh Thù, ‘Hoàng đế’ thay mận đổi đào trong cung đã ra thánh chỉ, nói muốn sửa chữa cung Phượng Huyền, cho mọi người chuyển hết ra ngoài, hoàng hậu giả cũng bị hắn lấy cớ dưỡng bệnh để chuyển khỏi cung, cho nên sau khi Hạ Lệnh Thù trở về, cung Phượng Huyền đã trở nên lộng lấy hẳn, chỉ chờ nghênh đón cố chủ.

Sau khi Hạ Lệnh Thù nghỉ ngơi một lát, lại mặc địch y lên, đội mũ phượng vàng chín đuôi, cùng hoàng đế, thái tử và các quan lên Thái Miếu tế trời. Đây là lần đầu kể từ năm đó, hoàng hậu xuất hiện trước mặt mọi người, điều này khiến các thế gia gần như bình tĩnh suốt mấy năm qua lại bắt đầu xem xét triều cục, trở nên hân hoan vui mừng.

Giờ tỵ, một mình hoàng hậu vào cung Phượng Huyền, tiếp đãi các vị phu nhân, đồng thời ban thưởng không ít đồ, cuối cùng giữ lại người của Hạ gia cùng ăn cơm. Các triều thần lúc trước Cố Song Huyền và thái tử cùng gặp mặt, đương nhiên cũng cùng dùng bữa, còn sai người tặng rất nhiều quà, người Hạ gia chính mình nhìn thấy đều vui vẻ ra mặt, cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm giữa đế hậu phát triển rất tốt, hoàn toàn khác với nhiều năm trước.

Triệu vương phi đợi tới khi Hạ Lệnh Thù nghỉ ngơi mới hỏi nhỏ: “Ngươi đã thấy được người thế thân kia chưa?”

Hạ Lệnh Thù nghi hoặc: “Sáng nay mới vào cung, còn chưa tới thăm hỏi.” Dừng một chút, “Nhưng có gì không ổn sao?”

Triệu vương phi cười: “Ngươi đi gặp thì sẽ biết thôi. Đúng rồi, tốt nhất là để hoàng thượng và Bát vương gia cùng đi, ngươi chỉ lén nhìn phản ứng của nàng là được.”

Hạ Lệnh Thù nghe xong thì không hiểu ra làm sao, nghĩ đến gần đây Cố Song Huyền luôn che chở cho mình, thầm cảm thấy hắn sẽ không giấu diếm gì về việc này, nàng cũng không muốn phỏng đoán nhiều, chỉ có thể gật đầu nói sang chuyện khác: “Triệu vương dạo này thế nào?”

Triệu vương phi lập tức nói: “Một con gấu chó, da dày thịt béo, có thể có gì không tốt chứ.”

Hạ Lệnh Thù nghe xong liền cười: “Quốc chủ Hứa quốc cầu hôn An quận chúa, hòn ngọc quý trên tay Triệu vương, tỷ định thế nào?”

“Hứa Khang?” Hàng năm Triệu vương phi vẫn ở hoàng thành, đương nhiên là rất rõ động thái của các quốc gia khác, Hứa Thừa Ân thành quốc chủ, chắc chắn không thể tiếp tục sử dụng tên của hắn ở Đại Nhạn, cười nhạo nói: “Khi hắn còn ở Đại Nhạn chẳng khác nào một con chó ngao Tây Tạng chạy phía sau Cẩm Nhi, lúc ấy ta còn nói nếu hắn không về nước được thì cứ làm phò mã cho quận chúa nhà ta cũng tốt, không ngờ mới mấy tháng thôi, hắn đả nhảy long môn thành bậc chí tôn rồi.” Thở dài một tiếng, “Cẩm Nhi nhỏ hơn hắn đến bảy tuổi, đợi tới khi nó trưởng thành thì hậu cung của hắn đã có ba ngàn người rồi, đi làm gì, để tự làm mình tức giận sao? Không lấy.”

Hạ Lệnh Thù gật đầu nói: “May mà ta nói để trở về hỏi ý tỷ, nếu không thì hỏng chuyện lớn rồi. Không muốn lấy thì không gả, dù sao An quận chúa vẫn còn nhỏ, qua vài năm sẽ quên hắn thôi, đến lúc đó chúng ta thay con bé tìm một người môn đăng hộ đối là được.” Nàng day thái dương theo thói quen, nói khẽ: “Làm hoàng hậu rất mệt mỏi, Cẩm Nhi là viên ngọc trong tay chúng ta, làm sao để nó đi chịu khổ như thế được.” Trong lòng chua xót, Triệu vương phi nắm tay nàng trấn an.

Chị em thân thiết vốn là tình cảm ruột thịt đáng quý nhất thế gian.

Đợi tới buổi chiều, trước khi tham gia yến tiệc, Hạ Lệnh Thụ nói chuyện này với Cố Song Huyền, Cố Song Huyền cũng rất yêu quý con gái của Triệu vương: “Phong tục của Hứa quốc quá ngang tàng, tuy rằng tính tình An quận chúa không tốt nhưng vẫn là lớn lên chốn khuê phòng, không thể để tới chốn sài lang hổ báo chịu khổ được. Triệu vương phi đã nói thế với nàng thì chắc chắn cũng là ý của Triệu vương, cứ làm theo là được.”

Hạ Lệnh Thù hỏi: “Thế còn công chúa Ca Thuận thì sao?”

“Nguyên Tình sao?” Cố Song Huyền cân nhắc một chút, “Ngày mai nàng hỏi thử xem, nếu Nguyên Tình tự nguyện chấp nhận số khổ đi làm Tử Đồng của hoàng đế thì chúng ta cũng không cản. Hơn nữa, ở Đại Nhạn, Hứa Khang cũng coi như có để tâm đến Nguyên Tình, chỉ là không đến mức tình yêu nam nữ, dựa vào tiếng tăm của Đại Nhạn, Nguyên Tình lại lớn lên trong hoàng cung, khác biệt rất nhiều với An quận chúa. Nếu nó cũng không muốn đi thì chúng ta chọn một vị công chúa khác cũng được.”

An quận chúa là hòn ngọc quý trên tay nên đương nhiên phải che chở cẩn thận; Cố Nguyên Tình là công chúa mà đế vương yêu thương, gả đi là việc lớn; còn những công chúa khác chỉ là người để lựa chọn bổ sung, tùy tiện sắp xếp. Điểm này Cố Song Huyền xác định rất rõ ràng, Hạ Lệnh Thù cũng hiểu, nói như vậy, công chúa Ca Thuận Cố Nguyên Tình lại càng hiểu rõ ngay từ khi còn nhỏ.

Còn ý muốn của quốc chủ Hứa quốc ư? Hiện giờ tự Hứa Khang còn đang ở tình thế bấp bênh, làm sao lo lắng cho nương tử của mình, không nói tới cũng được.

Giờ hợi, khi người trong tiệc rượu hoàng tộc đã say, hoàng hậu cảm thấy không khỏe nên đi trước, hiện giờ hoàng đế đối với hoàng hậu chính là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi nên đương nhiên cũng hấp tấp đi theo. Thái tử được các cung nữ xinh đẹp cho ăn uống no đủ, cũng lăn theo đuôi.

Một nhà ba người ở trong cung Phượng Huyền ăn một bàn tiệc khác, Cố Khâm Thiên quấn quít lấy Hạ Lệnh Thù đòi bón rau cho mình, Cố Song Huyền uống rượu một mình thì nhàm chán, liền bảo con cùng uống. Ở buổi tiệc, Cố Khâm Thiên chỉ được uống toàn rượu trái cây, đến chỗ phụ hoàng thì chính là rượu ngon thượng hạng, uống đến mức hai má đỏ bừng, ánh mắt mông lung, ôm lấy lưng Hạ Lệnh Thù, không ngừng lầm bầm: “Mỹ nhân, thơm nào.”

Trong cung đốt hương khiến người ta càng say hơn. Cố Khâm Thiên nóng nực, cởi áo khoác, lắc cái mông béo trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, nói: “Xem con khiêu vũ này.” Cánh tay run rẩy, đầu xiêu vẹo, còn chảy vài giọt nước miếng lên cánh tay Hạ Lệnh Thù, làm Cố Song Huyền giận sôi lên, càng cho cậu uống thêm nhiều nữa. Cuối cùng, Cố Khâm Thiên vẫn kêu nóng, cởi hết quần áo, chỉ vào ‘con rồng nhỏ’ của mình nói: “Tối nay không cho phép đái dầm!” A ô một tiếng, ngã luôn xuống giường, lăn ra ngủ.

Hạ Lệnh Thù dở khóc dở cười nhìn Cố Song Huyền ôm con vào nội điện, không lâu sau thì quay lại một mình, ôm Hạ Lệnh Thù vào trong ngực, hôn nàng: “Gừng càng già càng cay, muốn tranh giành tình cảm với ta, chờ thêm vài năm đi.”

Hạ Lệnh Thù dán lên mặt hắn, cọ một chút: “Tính tình Thiên Nhi không biết giống ai, càng lúc càng gian xảo!”

“Dù thế nào ta cũng thành thật hơn nó, không còn háo sắc như vậy nữa.”

Hạ Lệnh Thù cào hắn, Cố Song Huyền cười nói: “Ừ, trừ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc ấy ta không nói gì với nàng, cũng không làm gì cả, đúng theo đạo quân tử.”

Hạ Lệnh Thù kéo vuốt rồng trong ngực mình ra: “Thế vừa rồi cái tay này đang làm gì hả?”

Cố Song Huyền tặc lưỡi: “Nó đang ăn thịt.” Ừm, 30 Tết ăn thịt là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.