Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 45: Chương 45




Edit: Mộc

Năm Thiên Khải thứ tám, đầu xuân, xương bồ nở đầy cung đình, sắc hoa hồng nhạt biểu thị cho phồn thịnh quang vinh, khiến người ta vô cùng vui mừng.

Đối với thái tử Đại Nhạn Cố Khâm Thiên mà nói, chuỗi ngày cực khổ của cậu chỉ vừa bắt đầu. Về nguyên nhân của việc này, Cố Khâm Thiên lắc cái eo mập mạp của mình: “Mẹ nói vì ta thích ăn mảnh nên mới dễ tăng cân.”

Công chúa Ca Thuận đang ăn ngon lành liền ngẩng đầu lên, nhai một lúc liền bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên ngươi mới đem điểm tâm Thất tẩu làm cho ta ăn hả? Bởi vì nếu hai người cùng ăn thì thịt của ngươi sẽ bớt lại sang người của ta đúng không?” Công chúa Ca Thuận tức giận, “Thái tử điện hạ, ngươi quá độc ác. Ta mà béo lên thì làm sao tìm được phò mà tốt chứ.” Tuy nàng oán giận nhưng động tác ăn vẫn không dừng lại. Không còn cách nào khác, Thất tẩu Triệu vương phi có trù nghệ phi phàm, không phải người mà nàng đặc biệt yêu thương thì rất khó khiến nàng xuống bếp được.

Không lâu nữa, Triệu vương sẽ đưa người nhà trở về đất phong, qua năm cũng khó gặp. Cho nên khoảng thời gian này, Triệu vương phi luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của mọi người bên cạnh, kể cả có ai nói với nàng muốn lấy sao trên trời thì nàng cũng sẽ sai Triệu vương lên trời tháo xuống để tặng.

An quận chúa múa kiếm một lúc, né tránh các cung nữ muốn lau mồ hôi cho mình, tự cầm tách trà của Cố Khâm Thiên lên uống sạch, lau miệng nói: “Cái này gọi là có phúc cùng hưởng! Tiểu cô cô cứ bình tĩnh.”

Công chúa Ca Thuận đập mạnh vào gáy đối phương: “Thịt mỡ ngấy lắm, ta nhường lại hết cho tiểu thái tử đấy.” Nói xong, vỗ hai tay, đẩy cái khay ngọc trống không ra xa mình, dường như muốn nói ‘xem đi, ta trả lại nguyên lành nhé!’, nhưng điểm tâm vốn chất cao như núi bên trong đã không cánh mà bay.

Cố Khâm Thiên kêu “A” một tiếng thật to, nhún người xuống, nhảy lên vài bước truy đuổi công chúa Ca Thuận. Ba đứa trẻ chạy ra chạy vào trong Đông Cung, cười đùa không ngừng. Cố Khâm Thiên nhỏ nhất, đương nhiên không đuổi kịp, cuối cùng bị bỏ lại, thở hổn hển nguyền rủa: “Tiểu cô cô, ngươi sẽ không gả đi được đâu.”

Công chúa Ca Thuận cười đùa: “Lục tẩu nói ta không cần gả đi, ta có thể kết hôn với một Phò mã rồi ở trong phủ công chúa, để ta thích đùa giỡn thế nào cũng được.” Nàng nâng cằm Cố Khâm Thiên, “Vị công tử này tướng mạo không tồi, có hứng thú loan phượng cùng minh với bản công chúa không, trở thành đôi vợ chồng tiêu dao thân mật nhất trên đời nha.”

Cố Khâm Thiên chống eo rống giận, dáng vẻ trừng mắt lạnh lùng có một hai phần khí phách của phụ hoàng cậu khi ở trên triều: “Người này đúng là không thể dạy dỗ được. Ngang nhiên ức hiệp ấu đệ, tiếp chiêu.” Cả người a ô một tiếng liền lao tới chỗ công chúa Ca Thuận.

Ba người đều bắt đầu tập võ đọc sách từ khi ba tuổi, công chúa Ca Thuận đã sắp cập kê, tuy rằng võ nghệ không thể hành tẩu giang hồ, nhưng thân thể khỏe mạnh, thỉnh thoảng trừng phạt đám chị em dám hai mặt với nàng cũng không thành vấn đề. Cố Khâm Thiên đánh, nàng sử dụng chiêu ‘hầu tử trộm đào’ theo thói quen, bàn tay trắng mềm lập tực chộp vào ngực trái của thái tử, hung hăng nhéo một cái, thái tử khóc thét lên, bi phẫn ôm ngực mình giống như bảo vệ trinh tiết của bản thân: “Tiểu cô cô là Đăng Đồ Tử.”

(Đăng Đồ Tử: là một vị quan bị mang danh háo sắc)

Cái miệng nhỏ nhắn nghẹn lại, mũi hít thở phập phòng, hai má đỏ hồng, mồ hôi chảy từ giữa trán xuống, thái tử điện hạ nho nhỏ như kim đồng đi theo Quan Âm, khiến cho người ta càng nhìn càng yêu. Cậu còn đang trong cơn giận dữ buồn bực, một đôi mắt ướt át như trân châu đen bóng, công chúa Ca Thuận nhìn mà muốn cười không chịu nổi.

Cố Khâm Thiên phủi quần áo của mình, nói nhỏ: “Thiên hạ chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi. Thái phó nói quá đúng.” Rung đùi đắc ý định đi nghỉ một lúc. Bên kia, Trương ma ma ho khan một tiếng: “Thái tử điện hạ.”

Cố Khâm Thiên dừng bước, vô tội hỏi: “Sao vậy?”

Trương ma ma chỉ vào nửa nén hương còn lại trong lư hương tứ giác bằng đồng: “Hoàng hậu nương nương nói thái tử phải tập hết một canh giờ mới được đi nghỉ.”

Mặt Cố Khâm Thiên lập tực xị xuống, dường như nhớ đến cuộc sống thái tử khi xưa nhàn nhã thảnh thơi như chim nhỏ, quạt hương bồ đã bay xa. Than ôi, cậu cũng không thể nhàn hạ chỉ tập võ không đứng tấn nữa sao? Cậu không thể chỉ ngâm nga sách xưa, không thể chuyển sử ký quốc gia thành chuyện được sao? Cậu cũng không thể được như trước kia, thích ngủ là ngủ, khi nào thích thì ăn cơm cũng có người hầu hạ, cho dù thích đánh nhau ẩu đả ở thư viện cũng không cần phải đích thân ra trận nữa sao?

Trương ma ma kiên quyết trả lời: “Không thể!” Tiểu Quái Tử và Phượng Lê vô cùng thương xót sửa sang lại quần áo cho cậu, vuốt ve hai má, trấn an: “Thái tử điện hạ, người nhịn một chút là được rồi, chẳng phải chỉ là một canh giờ thôi sao, mỗi khi bọn nô tài bị nương nương ‘dạy dỗ’ đều phải đội một chậu nước ớt trên đầu, nếu dám lười biếng thì chậu nước ớt ấy sẽ dùng để tắm luôn.”

Cố Khâm Thiên bi phẫn đi tìm phụ hoàng để lý luận, thái độ phụ hoàng rất lạ, chỉ nói: “Ở Đông Cung là tập luyện, ở điện Biền Đằng cũng là tập luyện, hay là phụ hoàng bảo họ chỉ để hương cho nửa canh giờ thôi, con tập xong rồi thì đi xem tấu chương với phụ hoàng.” Có thể giảm bớt gánh nặng đương nhiên là tốt, Cố Khâm Thiên cũng không dám được một tấc lại tiến một thước liền gật đầu, nào biết đâu ở chỗ phụ hoàng còn khổ hơn. Các đại thần thảo luận chính sự với phụ hoàng, cậu lại bị người ta lén lút đánh giá, đừng tưởng là mắt cậu không tốt nhé, hừ hừ, đám thái giám đi qua đi lại đều đang cố nhịn cười, đừng tưởng là tai cậu điếc nhé, hừ hừ; các hoàng thúc… Ôi ôi, bọn họ đều nhìn thẳng cậu một lượt, đặc biệt là Bát thúc, không chỉ cười phá lên, còn phê bình động tác của cậu không hoàn chỉnh, cánh tay chưa thẳng hết, dáng đi không nghiêm túc, rất đáng ghét. Còn cả Cửu hoàng thúc nữa, hắn, hắn đúng là đồ khốn mà, là đại yêu quái, hắn dám nói thái tử quá béo, thời gian tập võ phải dài hơn, như thế xương cốt mới rắn chắc, cơ thể mới khỏe mạnh được.

Không, một canh giờ đã là đòi mạng của cậu, còn dài hơn nữa thì đúng là chết luôn. Cố Khâm Thiên tức giận thở phì phì, hận không thể đạp Cửu hoàng thúc một cú, lửa giận phun ra đại điện, liền chạy tới chỗ Thái hậu tố cáo. Thái hậu vô cùng yêu thương đứa cháu phải thiếu tình thương của mẹ, lập tức theo ý cậu, nói: “Đi đi, tuyên Định Đường vương đến đây cho ai gia.”

Quả nhiên, trên thế gian này vẫn còn có người thật lòng thương yêu cậu. Cố Khâm Thiên hài lòng, vô cùng vui sướng ra khỏi cung Đỉnh Hành của Thái hậu. Cửu hoàng thúc bị mắng, cậu không thể cáo mượn oai hùm, nếu không sẽ bị nghi là vui sướng khi người gặp họa. Ha ha, Bát thúc từng dạy rằng: tố cáo cũng là một môn học. \(^o^)/

Người nào đó cảm thấy mỹ mãn liền đến Đông cung tiếp tục đứng tấn, vô tình gặp công chúa Ca Thuận và An quận chúa đang là cà. Thái tử lấy điểm tâm tinh xảo mà Triệu vương phi làm sáng nay để chiêu đãi, không ngờ đã mất hết điểm tâm lại còn bị người ta phi lễ, thật là oán giận, thật là bất bình mà.

“Chẳng lẽ đây là vận cứt chó trong truyền thuyết sao?” Cố Khâm Thiên nói thầm, lại tiếp tục giang rộng hai chân dưới ánh mặt trời chói chang, làm tư thế đứng tấn. Ô ô, cánh tay nhỏ của cậu thật đáng thương.

“Đứng tấn thì lưng phải thẳng, ngực ưỡn lên, chân không được run, khuỷu tay nâng cao lên nữa.” Một người vô cùng đáng ghét, bám riết không tha đến bắt lỗi cậu, Cố Khâm Thiên quyết định không thèm nhìn người ta.

“Thái tử, qua mấy tháng nữa ngươi không còn là hoàng tử duy nhất Đại Nhạn nữa, có lẽ sẽ có em trai hoặc em gái. Sau khi đứa trẻ đó được sinh ra sẽ lấy đi tất cả sự chú ý của mọi người, ngươi không còn là hoàng tử quan trọng nhất trong cung nữa đâu.”

Hả, Cố Khâm Thiên dựng thẳng tai lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía không người.

Định Đường vương tiếp tục nói: “Làm hoàng huynh, lại là thái tử, ngươi phải biết gánh nặng trên vai mình. Văn võ nhiều mặt, vào triều có thể nắm đại thần trong tay, xuất binh có thể bách chiến bách thắng. Ngươi là quốc quân tương lai của Đại Nhạn, phải tự khiến mình trở nên mạnh mẽ mới có thể làm Đại Nhạn cường thịnh. Ngươi không thể tùy tiện nghịch ngợm như trước đây, ngươi còn rất nhiều thứ phải học, rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người cần ngươi bảo vệ, tiếp tục tầm thường, không có chí tiến thủ sẽ làm ngươi mất đi vị trí thái tử, mất đi yêu thương của hoàng hậu và hoàng thượng, mất đi sự ủng hộ của đại thần và dân chúng. Tới lúc đó, ngươi sẽ bị hoàng tử khác thay thế…”

Lúc Hạ Lệnh Thù đi tới liền nghe được những lời này của Định Đường vương. Nàng dừng chân ở ngoài điện, theo thói quen định vuốt kim đao ở thắt lưng, bỗng nhiên nhớ ra đã tháo kim đao xuống rồi.

Dường như Định Đường vương cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy vô số đóa hoa nở rộ, trong trí nhớ đã xuất hiện quá nhiều hình ảnh về nữ tử đứng không xa đó. Đóa hoa màu trắng nhảy múa theo gió, đài hoa màu xanh nhạt lay động, theo tóc nàng trượt xuống vai, rơi vào trần gian, hương hoa khiến cho hạt giống chôn giấu trong đáy lòng bỗng nhiên mọc lên, khẽ khàng chạm vào đóa hoa, thổn thức.

Dường như hắn lại rơi vào cảnh tưởng tượng trong mơ của mình, trong giấc mơ ấy, nàng vẫn cầm thanh đao bên cạnh hắn, xung quanh mưa máu bắn đầy trên váy, trên tay áo nàng, càng làm nổi bật gương mặt đoan trang, đôi mắt lạnh lẽo. Nàng như thế, không ai bì nổi, không ai có thể tiếp cận, không thể chạm vào, ở trong giấc mộng, vô số lần hắn ngóng trông nàng, vô số lần muốn vươn tay giữ chặt nàng, bảo vệ nàng sau lưng mình, nhưng tới khi vươn tay ra lại phải chấp nhận kiếp này không thể thoát khỏi bóng tối lạnh lùng, sự thật tàn khốc khắc sâu trong ngực.

“Mẫu, mẫu hậu… Hu hu.” Tiểu thái tử như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, rơi lệ chạy đến, “Người có em trai em gái mới sẽ không cần Thiên Nhi sao?”

Hạ Lệnh Thù lau cái trán đầy mồ hôi cho cậu, cười nói: “Hoàng tử Thiên gia khi học ở thư viện Bạch Lộ luôn là người đứng thứ nhất thứ hai đấy.”

Cố Khâm Thiên âm thầm nhớ lại: “Năm trước, so với các bạn cùng lứa, con là…” Cúi đầu, “Thứ mười hai. Ừm, thật ra cũng không kèm nhiều lắm, dù sao đều là số hai.”

Hạ Lệnh Thù suy nghĩ: “Vậy để em trai hoặc em gái con xếp thứ nhất cũng được.”

“A?!” Cố Khâm Thiên chớp mắt kinh ngạc.

Hạ Lệnh Thù nói tiếp: “Nếu sinh em trai, anh trai lại bị em tranh đánh bại cũng không phải chuyện đáng để gièm pha. Dù sao trên đời này cũng chỉ có một vị hoàng thượng, một vị thân vương, ai làm cũng không sao, cứ có người làm là được rồi.”

“Con…” Cố Khâm Thiên lo lắng đến giơ chân.

Hạ Lệnh Thù cân nhắc một lúc lâu, lại bổ sung: “Thân vương thì không thể sống ở Hoàng thành, đợi tới khi trưởng thành sẽ phải tới đất phong, làm một vị vương gia tiêu dao. Phụ hoàng và mẫu hậu thì chỉ có thể ở bên cạnh hoàng thượng đời kế tiếp thôi.”

“Không!” Cố Khâm Thiên kêu lớn, kéo vạt áo Hạ Lệnh Thù: “Con không muốn đâu, con muốn ở cùng mẫu hậu mỹ nhân, con không muốn xa phụ hoàng.” Quấy nhiễu, suýt chút nữa là khóc lóc om sòm. Công chúa Ca Thuận đứng một bên nói: “Vậy thái tử điện hạ phải cố gắng nhiều hơn, mau chóng trưởng thành, làm đế vương văn võ song toàn, bảo vệ thật tốt cho em trai em gái, bảo vệ phụ hoàng mẫu hậu của người, bảo vệ cho lê dân bách tính Đại Nhạn.”

Cố Khâm Thiên lau nước mắt, cuối cùng thôi làm nũng, trái lại tiếp tục đi tập võ, còn gọi tiểu thái giám lấy sách ra đọc cho mình nghe. Dáng vẻ chăm chỉ như thế làm cho Hạ Lệnh Thù vừa đau lòng lại vừa vui mừng.

Định Đường vương chắp tay với Hạ Lệnh Thù, nói: “Thần đệ thất lễ.”

Hạ Lệnh Thù lùi lại một bước, cười nói: “Thái tử rất không tốt, cần người có tâm nhắc nhở, bản cung cảm tạ vương gia còn chưa kịp, làm sao lại trách cứ.”

Đây là lần đầu tiên hai người không đối đầu gay gắt, chế giễu châm chọc nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, Định Đường vương cảm giác mình có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trước bao nhiêu con mắt, hắn không thể hỏi được, Hạ Lệnh Thù thản nhiên mời hắn vào Đông Cung uống trà, hắn cũng chỉ gượng gạo gật đầu.

“Lần này Vương gia trở về hẳn có phần không tiện?”

Định Đường vương đang nhìn đôi tay mềm mại cầm tách trà nóng liền ngẩng đầu lên: “Xin chỉ giáo?”

Hạ Lệnh Thù nhìn công chúa Ca Thuận đang ở trong đình viện: “Đình viện phủ vương gia rất sâu, không có một vị nữ chủ nhân phụ trách việc nhà, khó tránh khỏi…”

Định Đường vương lập tức đứng lên, dáng vẻ giận dữ thoáng qua: “Hạ Lệnh Thù, việc riêng của bản vương không cần ngươi quan tâm, càng không cần người chọn uyên ương thay bản vương.”

Đối mặt với tính khí nóng nảy của đối phương, Hạ Lệnh Thù mỉm cười: “Sao vương gia phải tức giận thế, ngươi vì nước mà bỏ qua nhân duyên của mình, là một quốc mẫu, đương nhiên phải bồi thường cho vương gia.”

Định Đường vương đập mạnh lên bàn trà, rung động đến nỗi trà cụ đều kêu leng keng, mỗi một tiếng vang lên như gõ cảnh cáo vào tâm trí, nhắc hắn không nên tức giận, không được thẳng thắn, không được… nói cho nàng biết: “Ta không cần quốc mẫu bồi thường, ta muốn nàng…”

Hạ Lệnh Thù ngước mắt, Định Đường vương ngừng lại.

Mặt trời ngày xuân ấm áp, ánh nắng phủ lên tường đỏ ngói xanh, tạo ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy xuyên qua song cửa sổ, gặp một cơn gió chợt lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn cả ánh nắng khi vào đông.

Không hiểu sao Định Đường vương chợt rùng mình, sắc mặt trở nên tái nhợt, mím môi, một lúc sau liền cười khẩy, nói: “Hoàng hậu nương nương, thần đệ không cần người quan tâm. Thần đệ thích nữ tử thế nào, muốn kết hôn với ai sẽ do thần đệ tự quyết định, người không có tư cách, cũng không có quyền tham gia.”

Hạ Lệnh Thù khẽ nghiêng tách trà, trà nóng bắn lên mu bàn tay nàng, rõ ràng rất nóng nhưng nàng lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Không tới hai ngày, bên ngoài truyền đến tin tức tính tình háo sắc của Định Đường vương không hề giảm, mỹ nữ xinh đẹp trong phủ còn chưa đủ làm ấm giường cho hắn, bắt đầu lang thang trong Tần lâu sở quán, suốt ngày ngủ nơi bụi hoa rừng liễu, không về phủ.

Hiện giờ Cố Song Huyền đã khống chế rất nhiều ở Hoàng thành, nhận được tin này liền cảm thấy khó hiểu: “Trước kia tuy hắn phóng đãng nhưng tinh thần chưa bao giờ sa sút đến mức này, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Lệnh Thù đang cúi đầu uống thuốc, nghe vậy cũng không ngẩng lên.

Cố Song Huyền đến bên cạnh nàng, hôn lên vành tai: “Nàng bắt nạt hắn phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.