Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 47: Chương 47




Edit: Mộc

Thân thể Hạ Lệnh Thù đau nhức, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cửa đại điện, dường như đang chờ đợi điều gì, lại như đang sợ hãi điều gì.

Mãi đến khi ngoài điện vang lên tiếng hô to vạn tuế, nàng mới thả lỏng tâm trạng, cảm thấy từng cơn đau đớn lại truyền khắp toàn thân. Hai chân nàng cử động, bàn tay túm chặt lấy tấm đệm, cắn răng không ra tiếng. Nàng đã quen nhẫn nại, dù đau đớn thế nào cũng chỉ nuốt vào, huống hồ đây là lần sinh thứ hai rồi.

Hơn nữa, lần này là hắn chủ động đến.

Cố Song Huyền không vào được nội điện, chỉ có thể lo lắng đứng ngoài cửa sơn son, tai dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Không lâu sau, mẹ của hoàng hậu là Hạ Lê Thị chạy tới, em trai nàng là Hạ Lệnh Càn đang làm ở công bộ cũng vội vàng bỏ việc, thỉnh cầu vào cung. Thái tử được người ta đón từ thư viện Bạch Lộ về, vừa kéo tay áo phụ hoàng vừa hỏi: “Mẹ sinh em trai hay em gái vậy?”

Hạ Lê Thị kinh ngạc vô cùng, nhẹ giọng nhắc nhỏ thái tử: “Trong cung không thể gọi thẳng hoàng hậu nương nương là mẹ, phải tôn xưng là mẫu hậu.”

Thái tử méo miệng, Cố Song Huyền ôm cậu, cười nhạt nói: “Không sao, gọi mẹ nghe có vẻ thân thiết hơn.” Trong lòng Hạ Lê Thị cảm kích, đành phải cúi người hành lễ với hoàng đế, xem như cảm tạ ưu ái của hoàng đế thay Hạ Lệnh Thù.

Một khi có người ngoài, Cố Song Huyền càng tuân thủ nghiêm túc quy tắc của hoàng tộc. Tiểu Quái Tử đã là thân tín của hoàng đế từ lâu, Lương công công thật ra vẫn ở lại cung Phượng Huyền, phụ trách chăm sóc chủ tử cung Phượng Huyền. Trước kia là để giám thị thế thân của hoàng hậu, hôm nay là ở bên cạnh Hạ Lệnh Thù. Lão già này vốn tinh quái, thấy dáng vẻ này của hoàng đế thì biết đối phương đang ngại người ngoài, liền sai người đi pha trà, lại gọi thêm một vị thái y già tới, chỉ sợ các chủ tử cung khác sẽ chạy tới gây chuyện như lần trước.

Tính tình Thái tử trẻ con, không nghe thấy mẫu hậu kêu đau nên cho rằng sinh con cũng giống như hái dưa, chỉ là thời gian lâu một chút cho nên vẫn thoải mái hỏi lung tung. Ví dụ như: “Cha, con sinh ra từ chỗ nào vậy?”

Cố Song Huyền sửng sốt, mặt hiếm khi lại chuyển hồng như thế, ra vẻ bình tĩnh, ho khan: “Đương nhiên là từ trong bụng mẹ con.”

Thái tử kéo áo mình lên, sờ cái bụng phình to như dưa hấu: “Rốn sao? Con cao lớn như vậy làm sao chui ra được?”

Cố Song Huyền xua tay, chỉ đành nói qua loa: “Lúc trước con rất nhỏ, ừm, mẹ con sinh con ra cũng rất vất vả, về sau con phải nghe lời đấy.”

Thái tử khăng khăng nói: “Cha lừa con, thật ra con sinh ra từ trái tim đúng không? Trong thư viện có người nói mình rơi từ trên cây xuống, hoặc là bơi từ trong nước ra, có người lại rơi từ trên trời xuống, con là thịt trên người mẹ, cho nên con là tâm can của cha mẹ.” Tiếng nói dễ thương làm không khí bớt căng thẳng một chút.

Hạ Lê Thị đã từng làm mẹ, biết việc sinh con rất nguy hiểm, rất lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng kêu của Hạ Lệnh Thù, lòng nóng như lửa đốt, đánh bạo xin hoàng đế tha tội, tự mình vào nội điện.

Cố Song Huyền cũng định đi vào thì Lương công công đã đoán ra từ trước, lập tức đứng sững ở cửa như thần canh cửa, nói khẽ: “Hoàng thượng, ngài không thể cứ làm hỏng tổ chế như thế được.”

Cố Song Huyền thản nhiên nói: “Trẫm chỉ vô tình đi ngang qua thôi, vậy mà cũng không được?”

Lương công công gật đầu: “Đi…” Còn chưa nói xong, Cố Song Huyền kêu to: “Thiên Nhi, đi ra ngay.” Mọi người kinh hãi, thấy thái tử giống như quả trứng gà lăn vào nhanh như chớp, nháy mắt sau, hoàng đế vừa gào to cũng theo đuôi vào nội điện, vừa đi còn vừa ra vẻ kêu to: “Thiên Nhi, đứng lại! Nơi này không phải chỗ để con chơi đâu, mau đứng lại…”

Lương công công rơi lệ, thầm nghĩ: Hoàng thượng, thái tử điện hạ, các người có thể không cần phải hợp sức ức hiếp lão già này không, thật không hiền lành gì.

Hạ Lệnh Thù đã đau đến sắp hôn mê, lại bị người ta ép uống trà sâm, nửa mê nửa tỉnh. Lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, còn tưởng đứa bé sắp sinh ra, lại cố rặn, bụng vừa quặn lên, nàng hít một hơi lạnh, kêu thành tiếng. Mồ hơi ướt đẫm cả tóc và lông mày, chỉ cảm thấy có một đôi tay lớn nắm lấy bàn tày nàng, nhẹ giọng gọi nhũ danh của nàng: “Thù Nhi…”

Hạ Lệnh Thù hít thở, nức nở nói: “Đau quá.”

Cố Song Huyền lau sạch trán nàng, nhìn các y nữ không ngừng châm cứu để giúp đứa bé trong bụng chóng ra, mùi máu ngày càng nặng, sắc mặt Hạ Lệnh Thù càng trắng bệch. Đại y nữ đã lo lắng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, có y nữ nói: “Vị trí thai có vấn đề rồi.”

Thái y ở ngoài bình phong lên tiếng: “Dùng tay đi.” Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn hoàng đế.

Hạ Lê Thị nghe thế thì hai mắt rưng rưng, nhìn lướt qua vai hoàng đế thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Hạ Lệnh Thù, một lúc lâu mới nói: “Thôi được, sinh sớm thì đỡ phải chịu thêm khổ.” Thái tử đã nhảy lên giường, hôn hai má Hạ Lệnh Thù: “Mẹ, mau sinh cho Thiên Nhi em trai đi, Thiên Nhi dạy nó đọc sách. Ừm, sinh em gái cũng được, hàng ngày con sẽ tắm rửa cho em.”

Hạ Lệnh Thù nghe xong nửa câu đầu thì cảm động, đến nửa câu sau thì dở khóc dở cười, Cố Song Huyền quát lên: “Nơi này huyết khí quá nặng, Thiên Nhi ra ngoài đi.”

Thái tử ương ngạnh nhào vào bụng Hạ Lệnh Thù: “Con không đi!” Tuy rằng cậu đã gầy hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn là một đứa trẻ có tập võ, tay chân không biết kiềm chế sức mạnh, bổ nhào vào như thế làm Hạ Lệnh Thù đau đớn kêu một tiếng, thái tử sợ tới mức nhảy bật lên, khuôn mặt Cố Song Huyền hoàn toàn biến thành màu đen, Phượng Lê nhanh tay bế thái tử đi. Đứa bé 7 tuổi sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy được, vừa đánh vừa đá kêu to: “Ta muốn mẹ, buông ra…”

Cố Song Huyền vốn định cẩn thận dạy dỗ nó một chút, Hạ Lệnh Thù lại liên tục kêu thảm thiết, các y nữ thừa dịp thái tử vừa áp mạnh lên, nhân cơ hội thay nhau xoa bóp theo tiết tấu từ trái sang phải. Cố Song Huyền nghe được tiếng kêu thì hết hồn, không dám rời đi nữa, để Hạ Lệnh Thù nắm chặt lấy bàn tay hắn, tóc dài xõa ra như mực, mỗi một sợi đều vấn vít. Tính tình Hạ Lệnh Thù rất kiên nhẫn nhưng cũng không chịu nổi xoa bóp như thế, kêu lên thành tiếng, mỗi một tiếng dường như đều gõ vào trái tim Cố Song Huyền.

Nhiều năm trước, đối với việc hắn liên tục gây khó dễ, nàng cũng không rơi một giọt nước mắt; khi gặp lại nhau, đối mặt với đao thương kiếm vũ, nàng chỉ thản nhiên cười; mà vào lúc sinh sản tưởng như dễ dàng lại có thể làm nàng bỏ đi tất cả ngụy trang, thể hiện yếu ớt trước mặt hắn, làm sao hắn không chấn động cho được.

“Không sinh nữa, từ này về sau không bao giờ sinh nữa, được không?”

Xương cốt toàn thân Hạ Lệnh Thù dường như đều bị mở ra, mí mặt nặng như đeo vàng, bàn tay dán trên người hắn cọ xát nhẹ nhàng. Cố Song Huyền ôm nàng, nghe các y nữ nói ‘Một, hai ba, dùng sức nào’, cảm nhận được nữ tử trong lòng đang run rẩy, hắn lại không có cách gì.

Lúc này, đế vương ở bên cạnh hoàng hậu đang sinh nở tới tận nửa đêm, thái tử vừa khóc vừa gây chuyện, gây chuyện chán thì thôi, cuối cùng im miệng ôm em gái nhỏ.

Thái hậu vừa nghe nói sinh hạ công chúa thì vui vẻ ra mặt, nói: “Huynh muội long phượng, vừa vặn vừa vặn.”

Edit: Mộc

Phi tần trong hậu cung hoặc vui sướng hoặc ghen tị, đều cố tỏ ra tươi cười nịnh hót thái hậu, hoàng đế và hoàng hậu, nói mấy lời thể hiện ý tốt. Quay đầu, đã có người nhìn bụng Quảng mỹ nhân, có thâm ý nói: “Một năm nay có điềm lành xuất hiện ở Đại Nhạn, thai này của hoàng hậu là phượng hoàng, có lẽ bạch long sẽ rơi vào bụng của tỷ tỷ đấy, chúng ta cứ chúc mừng trước đi.” Quảng mỹ nhân hận đến vò đi vò lại cái khăn.

Cố Song Huyền vốn chuẩn bị hai quyển sách, một quyển là tên hoàng tử, một quyển là tên công chúa. Hạ Lệnh Thù sinh ra công chúa, hắn nhìn thái tử ngày càng nghịch ngợm, lại nhìn con gái không khóc cũng không quấy, cảm thấy công chúa rất tốt, về sau sẽ không háo sắc hoa tâm, nơi nơi tìm người đánh nhau gây chuyện thị phi. Đương nhiên, sẽ càng không đi cướp đoạt mỹ nhân hoàng hậu với mình, liền đặt tên là Cố Khuynh Linh, công chúa Phong Linh.

Thái tử vô cùng hiếu kỳ về hoàng muội của mình, mỗi ngày từ thư viện trở về, không đi điện Biền Đằng của phụ hoàng nữa mà chạy tới cung Phượng Huyền, chọc vào hai má tiểu công chúa: “Tiểu phượng hoàng, mau khóc cho ca ca nghe một chút.” Linh công chúa há cái miệng nhỏ nhắn ra nhưng mắt thì không mở, khò khò ngủ say.

Thái tử không cam lòng, liền véo mũi tiểu công chúa không để bé con thở, khiến hai má nó đỏ bừng, Trương ma ma phụ trách chăm sóc sợ tới mức mặt trắng bệch, kêu sợ hãi liên tục, ngày đó cung nhân liền tố cáo với hoàng hậu. Hạ Lệnh Thù là người được Hạ gia dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, luôn thận trọng từng lời nói hành động, lần đầu tiên đã thấy được bóng dáng của Triệu vương phi trên người thái tử, lắc đầu cười khổ, không nói gì cả, chỉ ôm thái tử, cũng véo nhẹ cái mũi cậu. Mới đầu thái tử vẫn vui vẻ hít thở, về sau chỉ có thể há miệng hô hấp, tìm cách thoát ra. Hạ Lệnh Thù không buông tay, thái tử giương nanh múa vuốt đi cào tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng, giống như khóc, lại giống như đang ấm ức.

Hạ Lệnh Thù hỏi cậu: “Cái này gọi là lấy đạo đãi người để đãi mình. Thiên Nhi, con là Thái tử, làm chuyện gì cũng phải biết kết quả mới được hành động. Hôm nay con trêu cợt muội muội, nhẹ thì nó sẽ khóc lóc không ngừng, nặng thì mất mạng. Thiên tử phạm pháp tội như thường dân, muội muội bị con trêu chọc, mẹ thay muội muội đòi lại công bằng, đương nhiên chỉ có thể cho con đi làm bạn với nó, hiểu rõ chưa?”

Thái tử khóc nức nở nói: “Mẹ có thể bỏ rơi Thiên Nhi sao?”

Hạ Lệnh Thù nói: “Đều là con của mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ai mẹ cũng thương cả, nhưng ai mẹ cũng có thể bỏ được. Cố Khâm Thiên, con là Thái tử, nhất định phải học được cách sinh tồn trong hoàng gia.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Lệnh Thù nghiêm túc dạy con. Trước ba tuổi, Cố Khâm Thiên không hiểu được; lúc bảy tuổi thì đã biết vài đạo lý đơn giản, lớn lên trong hoàng cung, thấy được cũng học được nhiều, nhưng cậu được người ta yêu chiều quen, nếu không được chỉ dạy kịp thời thì sớm hay muộn sẽ gây ra việc không thể cứu vãn.

Người Hạ gia vì muốn cho con gái học cưỡi ngựa mà trói chặt bọn họ trên lưng ngựa, để mặc ngựa đưa bọn họ chạy lên núi hoang cả một ngày, không hề giải cứu. Hạ Lệnh Thù lớn lên như thế nào, nàng sẽ dạy Cố Khâm Thiên như thế.

Hoàng tộc không chấp nhận những người ngây thơ, cũng không chứa được những người lỗ mãng.

Lần đầu tiên Cố Khâm Thiên bị mẹ mình đối xử như thế, sợ hãi cái chết và thất vọng về mẹ xuất hiện trong lòng cậu, mãi không tiêu tan, mấy ngày liền cậu không đến cung Phượng Huyền mà ở Đông Cung đọc sách, tập võ. Cố Song Huyền đương nhiên hiểu rõ, thở dài vuốt lưng Hạ Lệnh Thù, đau lòng nói: “Nàng cứ từ từ thôi, nóng vội chỉ sợ là vật cực tất phản.”

Hạ Lệnh Thù ôm tiểu công chúa, nói: “Chúng ta đã để nó tự do tự tại 7 năm, cuộc đời một người có bao nhiêu lần 7 năm đây? Một vị thái tử lại có bao nhiêu thời gian để lãng phí chứ? Một quốc gia, làm sao chứa được hoàng tộc không biết yêu quý con dân. Chàng là hoàng thượng, khi 7 tuổi chàng đang làm gì? Gặp phải những chuyện gì? Những gì chàng từng trải qua, Thiên Nhi đều chưa thấy bao giờ, nó chỉ là tờ giấy trắng, nếu vẽ cẩn thận sẽ là bản đồ của Đại Nhạn, nếu vẽ cẩu thả sẽ xương cốt nơi rừng sâu núi hoang.

“Được rồi được rồi.” Cố Song Huyền liên tục xua tay, cười nói: “Sao sau khi ở cữ lại nhiều lời hơn cả trước kia chứ, thời gian bực tức còn nhiều hơn nữa.”

Hạ Lệnh Thù chợt ngậm chặt miệng. Nàng đang lo lắng cho con mình, vì bảo vệ con gái mình, bảo vệ thiên hạ của phu quân mình, lòng của nàng đã phải chia làm ba phía, giờ đã có hai phía bắt đầu ghét bỏ chuyện nàng xen vào. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy trong ngực có một nửa nóng bỏng, một nửa thì dần nguội lạnh.

Nàng ôm chặt tiểu công chúa, quỳ xuống, nói: “Là thần thiếp quá phận, xin hoàng thượng trách phạt.”

Cố Song Huyền hoảng sợ: “Nàng làm gì vậy? Đang êm đẹp lại suy nghĩ linh tinh.”

Hạ Lệnh Thù thay đổi vẻ mặt, có vẻ buồn bã nói: “Thần thiếp đúng là đã suy nghĩ quá nhiều, nghĩ chuyện không nên nghĩ, làm chuyện không nên làm, nói lời không nên nói. Làm một người mẹ muốn con trai mình thành rồng, con gái mình thành phượng, làm chính thê hi vọng gia tộc hòa thuận, phu quân sống lâu trăm tuổi,” nàng ngừng lại một chút, có phần thâm ý nhìn Tiểu Quái Tử phía sau: “Sợ rằng Hoàng thượng bận rộn chính sự, thân mình mệt mỏi suy sụp, không nghe lời khuyên của các Thái y, cố ý uống thứ gì đó không nên uống…”

Nghe thấy thế, Cố Song Huyền đã đoán được ý tứ trong lời của nàng, đỡ nàng ngồi lại lên giường, đắp chăn cho hai mẹ con: “Trẫm có thể uống linh tinh gì chứ? Dù sao cũng là thuốc do tổ tiên truyền lại, chỉ có lợi không có hại, nàng yên tâm đi.”

Hạ Lệnh Thù rút lấy một đoạn tóc dài trên búi tóc hắn, trong đó đã có lẫn sợi bạc: “Ta và chàng không phải thái y, nói ra không tính. Thầy thuốc thời tổ tiên cũng không nhiều kiến thức bằng các thái y hiện giờ, vì bảo đảm an toàn, sao hoàng thượng không đưa thuốc cho các thái y kiểm tra xem?” Cuối cùng nàng thở dài, nói một câu: “Thiên Nhi mới 7 tuổi, tiểu phượng hoàng còn chưa đến đầy năm, mà ta và chàng cũng chỉ mới bên nhau được vài năm mà thôi.” Nói xong liền quay đầu đi.

Tâm trạng Cố Song Huyền sục sôi, đây là lần đầu tiên Hạ Lệnh Thù bày tỏ tình yêu với hắn, tỏ ý tứ muốn bạch đầu giai lão, làm sao hắn không hưng phấn, kích động cho được.

Có điều hắn vẫn là hoàng đế, có vài phần lý trí kiềm chế, chỉ nói: “Loại thuốc kia không phải thứ bình thường, các tiên hoàng đều nhấn mạnh rằng không thể truyền ra ngoài.”

Hạ Lệnh Thù nói: “Tìm một vị thái ý lớn tuổi nhất, đức cao vọng trọng kiểm tra, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Cố Song Huyền đắn đo một chút, cuối cùng gật đầu. Trong lòng cũng thầm than rằng Hạ Lệnh Thù chỉ là nữ tử, không biết được khát vọng lớn nhất mà mỗi hoàng đế đều theo đuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.