Hạ Lệnh Thù đi tới đón hắn, dắt díu nhau đi về phía cung điện nguy nga, nơi đó là nơi mà Đế Hậu sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn.
Lúc này, nàng chắc chắn sẽ không rời xa hắn, mà hắn cũng không nguyện buông tay.
Thân thể Cố Song Huyền lại suy sụp, nhưng hắn không muốn nằm mãi trên
giường, muốn chứng tỏ mình rất khỏe mạnh, tuổi trẻ sức cường, làm đủ
kiểu để dỗ Hạ Lệnh Thù vui vẻ.
Mặc dù
lúc ở trên thành cao, mồ hôi hắn rơi như mưa nhưng khi về điện Tốn Vĩ
thì hắn lại bắt đầu hi hi ha ha, miệng lưỡi trơn tru, một đôi móng vuốt
sói còn ăn không ít đậu phụ của nàng. Thỉnh thoảng còn bóp eo nàng, đôi
lúc lại thổi hơi nóng lên trán nàng, nhân lúc không ai chú ý liền cắn
lên tai nàng. Hạ Lệnh Thù vừa xấu hổ vừa không dám để người khác phát
hiện ra, cả đường đi vô cùng vất vả. Đợi tới lúc vào tẩm điện, Hạ Lệnh
Thù lập tức đẩy hắn xuống giường, tức giận nói: “Hoàng thượng đang bốc
hỏa, tốt nhất là bảo Thái y cho thêm mấy vị thuốc trừ hỏa mới được.”
Cố Song Huyền không biết xấu hổ dán vào nàng: “Đúng là ta đang bốc hỏa.
Nhưng Thái y từng nói thuốc nào cũng có ba phần độc, nay thân thể của ta không thể chịu nổi tác dụng của thuốc quá mạnh, chỉ có thể dùng biện
pháp khác thôi. Thù Nhi, là chính thê, giải nạn cho phu quân là trách
nhiệm của nàng. Chỉ có nàng ra sức thì mới thành thuốc hết bệnh được.”
Hạ Lệnh Thù trừng mắt với hắn, Cố Song Huyền học theo dáng vẻ cụp mí mắt
ngây thơ của tiểu công chúa, nhưng nhìn thế nào cũng giống một con sói
ba đuôi.
Phút chốc, Hạ Lệnh Thù cười lạnh, đáp ngay: “Nếu hoàng
thượng đã có chỉ thì đương nhiên thần thiếp phải dốc hết sức. Người
đâu!” Bóng Tiểu Quái Tử nhoáng lên một cái ở thiên điện, sau đó chần chừ vào điện, cúi đầu nghe Hạ Lệnh Thù: “Phái người truyền chỉ cho tứ phi
Hiền, Đức, Thục, Lương là tối nay tới điện Tốn Vĩ thị tẩm. Yêu cầu phải
dập tắt lửa trong người hoàng thượng. Nếu hầu hạ tốt, bản cung sẽ thưởng lớn.”
Cố Song Huyền nghẹn họng, nhìn trân trối về phía Tiểu Quái
Tử đang ngẩng đầu, hắn liếc hoàng đế một cái, rõ ràng là vui sướng khi
người gặp họa: “Cả bốn vị quý phi đều đến sao?”
Hoàng hậu gật đầu: “Đều đi hết, dùng bữa tối ở đây luôn.” Quay đầu nói với Hoàng đế: “Để
hoàng thượng có thể vượt qua một đêm tuyệt vời, thần thiếp xin đi chuẩn
bị, mong là hoàng thượng có thể ‘thuốc đến bệnh hết’. Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui trước.” Nói xong, nàng đi nhanh ra ngoài, Hoàng đế
kêu ầm lên: “Thù Nhi, ta sẽ tinh tẫn nhân vong.”
Ngực Hạ Lệnh Thù
co rút đau đớn, xoay người vọt tới trước mặt hắn, giận dữ nói: “Thiên tử tôn quý sao có thể nói chuyện không kiêng dè gì như thế.” Cố Song Huyền buồn cười giữ chặt nàng: “Được, ta không nói nữa, nàng đừng đi, cũng
đừng bảo họ đến hầu hạ ta. Ta chỉ nói đùa với nàng thôi, nhưng nàng lại
binh đến tướng chặn, coi ta như kẻ địch.” Hạ Lệnh Thù thuận theo hắn,
cởi áo cho hắn, muốn đỡ hắn nằm xuống nhưng Cố Song Huyền không chịu, vỗ lên đùi mình: “Ta không phải nữ tử, suốt ngày không ngồi thì nằm, muốn
sống lâu thì phải vận động chứ.” Nói xong, dựa nửa người vào Hạ Lệnh Thù để đứng lên, hai người chậm chạp đi quanh hành lang dài.
Trời
đông giá rét đã qua, hôm nay tuyết đọng đã tan bớt, lộ ra cỏ non mới
lên. Cố Song Huyền vừa vung tay đá chân vừa ngắm cảnh, nói chuyện líu
ríu không ngừng. Lúc thì nói đêm qua mơ ác mộng, thấy mình bị núi Thái
sơn đè ép 500 năm không cách nào thoát được, tỉnh lại hóa ra là tiểu
công chúa đang bò trên người mình; lúc thì nói thầm có phải gần đây thái tử có niềm vui mới nên đã quên mất ‘người cũ’ là phụ hoàng không, đã
nhiều ngày rồi mà không thấy bóng dáng thái tử đâu; đôi lúc lại thở dài, nhớ tới thời niên thiếu đánh nhau với các huynh đệ, nói tới năm đó Thái hậu Tĩnh An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với hắn. Chuyện hắn nhớ
nhất là về Cửu đệ lúc nhỏ. Cửu đệ vô cùng ngờ nghệch, đầu đội mũ hổ,
phồng má đánh nhau với đám Ngũ hoàng huynh, thậm chí còn cắn người, suýt nữa đã cắn đứt mũi Ngũ hoàng huynh.
“Tính tình Cửu vương gia rất bướng bỉnh, là thần tử trung thành khó có được.”
Cố Song Huyền liếc nàng một cái, vẻ nửa cười nửa không khiến Hạ Lệnh Thù
nghi ngờ. Hắn đẩy nàng ra, tự mình đứng vững trong đình, thử làm động
tác đứng tấn, thong thả cử động hai cánh tay, giống như ông già bảy, tám mươi tuổi, thảnh thơi đánh quyền. Hạ Lệnh Thù vẫy tay để đám người hầu
lui ra xa, tự mình pha trà.
Ánh nắng ấm áp, phu lang như núi, mỹ nhân như nước, nhất động nhất tĩnh nơi thâm cung nội viện khiến người ngoài ghen tị.
Cố Song Huyền mềm oặt nằm úp sấp sau khi đánh xong Thái Cực quyền, cố đi
vào trong đình, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy băng hàn trong
lục phủ ngũ tạng bị xua tan không ít, từ trong ra ngoài đều ấm áp hẳn
lên. Hạ Lệnh Thù sợ hắn không chịu ngồi yên, lập tức sai người dâng bàn
cờ lên, hai người vừa uống trà vừa chơi cờ.
“Thật ra, triều cục
cũng như ván cờ, xuất cờ bất ngờ sẽ khắc chế được kẻ địch. Chẳng những
phải biết người biết ta mà còn phải có đầy đủ sự kiên nhẫn và mưu lược,
từng bước một dẫn dắt kẻ địch vào cạm bẫy của mình.”
Tiên hoàng
thích chơi cờ, năm đó, Cố Song Huyền vì muốn lấy lòng tiên hoàng nên
cũng bỏ công nghiên cứu, vì thế đã nung đúc được tính cách của hắn. Hạ
Lệnh Thù là nữ tử thế gia, tinh thông cầm kỳ thi họa, chơi cờ thường là
vì tiêu khiển chứ không phải vì muốn thắng. Hai tướng đấu cờ, Cố Song
Huyền ép sát từng bước, Hạ Lệnh Thù lại tránh mũi nhọn, bàn cờ chém giết chưa định thắng thua. Sáng sớm Cố Song Huyền đã cố hết sức vì chuyện
xuất binh, sau khi hồi cung thì không hề nghỉ ngơi, thể lực và trí lực
đều tiêu hao hết, đành phải dừng tay, tự mình xếp bằng trên ghế, ánh mắt vẫn dán trên bàn cờ, rõ ràng là chưa cam lòng.
Hạ Lệnh Thù nói
khẽ: “Trong mắt ta, được lợi nhất vẫn là người chơi cờ. Quân cờ thật
đáng thương, cứ tưởng rằng có thể cố hết sức vật lộn, trăm triệu không
ngờ rằng mọi thứ đã được định sẵn.” Trong lời của nàng có ẩn ý, đã nhắc
nhở Cố Song Huyền sự phức tạp của triều cục hiện giờ.
Cố Song
Huyền loạng choàng cầm hộp cờ, lấy quân đen bằng ngọc ra, tạo thành
những tiếng đinh đang: “Quân cờ cho rằng mình chỉ là một quân cờ, nhưng
thật ra người chơi cờ cũng hãm sâu vào ván cờ. Nếu quân đen là Cửu đệ
thì quân trắng chính là Triệu vương. Người đánh cờ, một bên là ta, một
bên khác…” Hắn làm loạn thế cờ, “Triệu vương và Định Đường vương có thể
coi là trai cò đánh nhau, ai cũng không dễ dàng dừng tay, lúc bọn họ
lưỡng bại câu thương thì người được lợi sẽ là con của chúng ta; ta và kẻ kia chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau…”
Hắn cầm lấy
bàn tay mềm mại của Hạ Lệnh Thù, cười khẽ: “Kẻ kia cho rằng ta đã lo sợ
không yên, thật ra ta đang đợi hắn, chờ hắn tự xuất hiện, bắt đầu trận
chém giết cuối cùng với ta, tranh giành thiên hạ.”
“Thù Nhi, đừng sợ, ta sẽ không gục ngã.”
“Vâng.”
“Thù Nhi, có phải thái tử đang coi trọng vị mỹ nhân nào không, không cần phụ hoàng là ta nữa?”
“…”
“Thì Nhi, miệng ta bị nhiệt, rất khó chịu, nàng để ta dập lửa đi.”
“Người đâu!”
“Ấy ấy…”