Vài ngày sau, khuôn
mặt tuấn tú của Nạp Lan Kỳ đã tiêu sưng, ngoại trừ trên mặt còn có chút
xanh tím, từ ngoài cũng không nhìn ra có vấn đề gì.
Kiếp trước đã từng làm thái tử, hơn nữa cũng đã đăng cơ được tám năm, đối với truyện
trên triều đình hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên làm việc cũng không hề tốn sức, mục đích bây giờ của hắn chính là đưa hoàng hậu Ninh Bảo Nhi
cưới về, tuy nhiên sang năm cũng đã tuyển thái tử phi, đợi lúc đó đưa
nàng vào cung cũng được, nhưng trận săn bắn lần trước làm cho hắn sợ
hãi, kiếp trước khi gặp nhau mười phần tốt đẹp, nhưng kiếp này nàng đã
thay đổi thật lớn, hắn sợ hãi bởi vì hắn linh cảm sau khi mình trọng
sinh sẽ xảy ra chuyện xấu, đến lúc đó nhỡ Ninh Bảo Nhi không cưới hắn mà gả cho người khác thì sao?
Tại phủ đệ thái tử, Nạp Lan Kỳ ngồi
trong thư phòng nhớ lại chuyện kiếp trước, sau đó nghĩ làm thế nào để
sớm được tiếp xúc với Ninh Bảo Nhi, trong đầu tưởng tượng ra các biện
pháp, toàn bộ đều bị Nạp Lan Kỳ phủ quyết, cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ
tới, muốn tiếp xúc với Ninh Bảo Nhi trước tiên phải kết giao với Ninh
Bảo Tuấn, như vậy sẽ lấy thân phận là bằng hữu của ca ca nàng đến gặp
nàng.
Bỗng nhiên hắn vỗ bàn, cảm thấy quyết định này quá chính xác, hô lớn, “Lưu Hỉ, Lưu Hỉ.”
Cửa thư phòng bị mở ra, “Gia, có chuyện gì ạ?”
Trên mặt Nạp Lan Kỳ tràn đầy ánh sáng, “Đi điều tra cho bản thái tử một
chút, Ninh Bảo Tuấn công tử của phủ thừa tướng đang làm cái gì, gần đây
hay tiếp xúc với người nào, nhanh lên, hôm nay ta nhất định phải biết
kết quả.”
Biểu hiện tò mò của Nạp Lan Kỳ quá rõ ràng, làm Lưu Hỉ
sợ hãi tưởng có chuyện lớn gì, không dám chậm trễ, liền xông ra ngoài
phái ám vệ đi thăm dò.
Đi trên con đường náo nhiệt, nhìn dòng
người tấp nập, Nạp Lan Kỳ cảm thán, tám năm, từ sau khi đăng cơ hắn ít
khi đi ra ngoài, càng miễn bàn đến việc đi lại trên đường phố thế này.
Nạp Lan Kỳ một thân thường phục, nhìn giống một quý công tử, bên cạnh là
Lưu Hỉ đã thay trang phục của gã sai vặt, Lưu Hỉ không già lắm nhưng lại một lòng sùng bái đại công công bên cạnh Hoàng Thượng, tuổi nhỏ đã ăn
mặc như thái giám, còn học thêm tật xấu của đại công công cong cong ngón tay làm dáng lan chỉ hoa, chỉ là hôm nay đi theo Nạp Lan Kỳ ra ngoài đã bị nghiêm khắc cảnh cáo, bằng không Nạp Lan Kỳ cho hắn tạm biệt cái
ngón tay kia.
Nạp Lan Kỳ đứng trước cửa Phượng các, trong mũi
nồng đậm hương son phấn, Phượng các chỉ dành cho nữ nhân, chính là chỗ
dành cho các tiểu thư con nhà giàu, bởi vì ở nơi kinh thành lại có một
cửa hàng trang sức tinh xảo nên người dân rất là hoan nghênh.
Sau khi Nạp Lan Kỳ tiến vào Phượng các, chưởng quỹ liền nhiệt tình đi đến,
“Vị công tử lạ mặt này, lần đầu tiên đến cửa hiệu của ta, xem xem có thứ gì vừa mắt, tiểu lão sẽ giới thiệu cho ngài.”
Nạp Lan Kỳ tùy ý
quan sát, liếc mắt liền thấy Ninh Bảo Tuấn ngồi trong các, trên tay còn
có một cây trâm hồ điệp tinh xảo, Nạp Lan Kỳ nâng chân mày, tùy tiện là
giả, ý lại là thật, hắn cũng muốn chọn trang sức nữ nhân.
“Nơi này vật cũng đẹp, bản công tử sẽ xem xem.”
Đi vào, khóe mắt Nạp Lan Kỳ thấy Ninh Bảo Tuấn tỉ mỉ chọn đồ trang sức,
nói thật đây là lần đầu tiên Nạp Lan Kỳ ở khoảng cách gần như vậy nhìn
ca ca của hoàng hậu, hắn cùng Ninh Bảo Nhi rất giống nhau, trước đây
cưới Ninh Bảo Nhi là do phụ hoàng hạ chỉ, hắn vẫn duy trì khoảng cách,
đối với hắn chỉ là một trợ lực mà thôi, cho nên cũng không để ý nhiều,
hơn nữa lúc đó hắn cho rằng bọn họ đối với hắn có phần uy hiếp, với mỗi
động tác của thừa tướng hắn đều cho rằng có âm mưu, hiện nay hồi tưởng
lại mới thấy bản thân mình ngu xuẩn đến cỡ nào.
Nạp Lan Kỳ nhìn thấy
trên quầy có một cây trâm cùng dạng với cây trâm trên tay Ninh Bảo Tuấn, hắn tuy không hiểu về trang sức nữ nhân nhưng đã thấy mẫu hậu thường
đeo, nói vậy hai cây trâm này là một đôi đi.
Trong đầu một hồi nghĩ ngợi, khóe miệng kéo lên cười quỷ dị, “Chưởng quỹ, cái này rất được, bọc lại cho ta.”
Chưởng quỹ đứng bên cạnh Nạp Lan Kỳ nhất thời toát mồ hôi liên tục, vị tổ tông này đúng là biết chọn, buôn bán ai cũng phải biết, không thể đắc tội
người khác, người này có thể đến Phượng các, khẳng định không phú cũng
quý, nghe hắn nói thế phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng cây trâm này đã bị công tử phủ thừa tướng coi trọng a.
“Vị công tử, cái này đã bị
người khác chọn rồi, mời công tử nhìn xem món khác, cửa hiệu nhỏ này còn rất nhiều thứ khác tốt hơn, đảm bảo sẽ khiến công tử hài lòng.”
Nạp Lan Kỳ lắc đầu, học theo Ninh Bảo Tuấn cầm cây trâm lên xem xét cẩn
thận, “Cái gì mà bị người khác chọn, không phải nó vẫn đang nằm trên
quầy sao? Hay là sợ ta không có bạc?”
Chưởng quỹ có chút nóng
nảy, vạn nhất đắc tội người nào đó thì tốt, thế nhưng đắc tội với đại
công tử thừa tướng thì hắn sẽ sống không lâu a.
Ninh Bảo Tuấn vẫn luôn im lặng, tuy hắn là con thừa tướng, nhưng bản thân văn võ tài
toàn, thiên chi kiêu tử, trên người toát ra một khí chất như trích tiên, toàn bộ cuộc nói chuyện của Nạp Lan Kỳ và chưởng quỹ đều nghe hết toàn
bộ, nhưng tựa như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến hắn. Hôm
nay hắn ở đây là muốn mua đồ cho muội muội, chẳng vì chút chuyện này mà
quấy rầy đến tâm tình hắn.
Đột nhiên một bóng dáng nhỏ xinh chạy vù vù từ bên ngoài vào.
“Đại ca, ta đã tới a.”
Ninh Bảo Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh, kéo cánh tay Ninh Bảo Tuấn.
Lúc này, Ninh Bảo Tuấn mới có phản ứng quay đầu lại, nhìn Ninh Bảo Nhi,
điểm nhẹ cái trán của nàng, “Nhìn xem, ngươi chạy mồ hôi chay ròng ròng
này, dáng vẻ của một tiểu thư đều không có.”
Ninh Bảo Nhi thè cái lưỡi phấn nộn, “Ngô, người ta nơi nào không giống dáng vẻ của tiểu thư, không tin ngươi ném ta ra đường cái, bọn họ chắc chắn sẽ nói, xem xem
này, nha đầu nhà ai lớn lên thật xinh đẹp.”
Ninh Bảo Tuấn nghe muội muội không biết xấu hổ nói, buồn cười một trận.
Nạp Lan Kỳ đang ngắm nghía cây trâm, nghe thấy tiếng Ninh Bảo Nhi, người
bỗng cứng lại, hoàng hậu của hắn, nghe Ninh Bảo Nhi làm nũng với Ninh
Bảo Tuấn, lòng Nạp Lan Kỳ quặn lại, cơ hồ đau đớn, kiếp trước hắn đã bỏ
qua hoàng hậu, nàng cũng không làm nũng với hắn…