Sinh nhật hoàng hậu là vào đêm bán nguyệt, đã có một số sứ thần tiến vào nội cảnh Lịch quốc.
Phủ thừa tướng.
"Đứa bé Dương Sách này thật khiến người ta đau lòng.” Ninh phu nhân nói Đại điệt tử (chắc là cháu trai lớn) nhà mình, nước mắt bùm bùm rơi xuống.
Ninh Bảo Nhi ngồi trên ghế trong đại đường, chân mày nhẹ nhếch, đại biểu ca
nhà cậu, nàng đã biết đến, năm nay mười tám, thân thể có tật, chỉ là
kiếp trước nàng không nhớ đến, thời gian nàng vào cấm cung bốn năm, cậu
đã hỏi ở đâu đó mà biết được chủ trì của chùa, Tuệ Giác đại sư có thể
chữa bệnh cho đại biểu ca, kết quả sau một năm đại biểu ca sức khỏe liền tốt lên, chỉ là nghe nói lão già kia rất lắm chuyện, trước đây cậu đã
cầu xin không biết bao lâu lão già đó mới đồng ý trị bệnh cho đại biểu
ca.
Ninh Bảo Nhi nhìn vẻ mặt u sầu của mẫu thân một chút.
"Mẹ, chủ trì chùa tên là gì?”
Ninh phu nhân xoa xoa nước mắt, nói, "Hình như gọi là Tuệ Giác, làm sao?”
Đôi mắt Ninh Bảo Nhi lóe lên, lão gia hỏa này thì ra đã sớm ở trong chùa
miếu, vậy mà để cậu đi tìm 4 năm mới phát hiện ra ông ta.
"Không có gì, mẹ, ta nhớ đến đại biểu ca, cũng lâu lắm rồi không đến nhà cậu chơi…”
Vành mắt Ninh phu nhân còn có chút ướt, vừa nghĩ cũng đúng, từ sau khi Bảo
Nhi sinh bệnh đã không đi thăm nhà ngoại, vì vậy bà gật cho phép.
——
Phủ thái tử, Nạp Lan Kỳ ở trong sân luyện võ, trong lòng lại đang nghĩ đến
chuyện khác, bây giờ nên dùng lí do gì để đi Ninh phủ a, ba ngày rồi hắn không có gặp hoàng hậu.
Quơ quơ thanh kiếm trong tay, không khí
vô hình dường như đang lưu động, cuối cùng hắn vung một chiêu, kiếm
trong tay trực tiếp cắm trên cây cột cách đó không xa.
"A. . . , gia, ngươi muốn mưu sát.” (thê tử a… :v)
Nạp Lan Kỳ đi tới, tiếp nhận khăn mặt Lưu Hỉ đưa cho, lau mồ hôi trên mặt,
nâng ly trà lên nhấp môi, dường như không nghe thấy Lâm Dương Thần đang
gào thét.
Vẻ mặt Lâm Dương Thần tức giận cầm thanh kiếm suýt lấy mạng hắn để trước mặt Nạp Lan Kỳ.
"Gia, ngài muốn giết ta cứ việc nói thẳng, có thể đừng dọa người không?”
Qua một thời gian chung sống, Lâm Dương Thần đã thân cận với Nạp Lan Kỳ, thỉnh thoảng còn dám chơi đùa cùng Nạp Lan Kỳ. (này là ý gì, là ý gì? =.=)
Nạp Lan Kỳ đặt ly trà xuống, ngồi trên ghế thái sư, "Cho ngươi nghỉ một ngày về nhà chơi.”
Hai mắt Lâm Dương Thần trợn to, "A?” Xong, nhất định là có chuyện, mỗi lần vị thái tử này đối tốt với hắn là có điềm báo xấu a.
"Không, không cần.”
Nạp Lan Kỳ cười tủm tỉm nhìn Lâm Dương Thần đang sợ hãi như nai con.
——
Ninh Bảo Nhi ngồi trong kiệu, đi tới Lâm phủ, đây là lần đầu tiên từ khi
trọng sinh nàng đến nhà ngoại, nàng nhớ rõ ông ngoại là đế sư (giáo sư dạy vua, để thế kia cho lạ), am hiểu nhất chính là giáo dục, cậu chính là đại học sĩ nội các, mà
người nổi tiếng nhất Lâm gia chính là vị biểu ca bệnh tật Lâm Dương
Sách.
Không chỉ tài hoa, đa mưu túc trí, điểm trọng yếu chính là
hắn phi thường tuấn tú a, kiếp trước nàng đã rất lâu, rất lâu không gặp
vị đại biểu ca này.
Ninh Bảo Nhi vừa tiến vào Lâm phủ đã được quản gia nghênh đón.
"Biểu tiểu thư."
Ninh Bảo Nhi nhìn lão nhân trước mắt còn có chút ấn tượng, "Lâm bá, gần đây thân thể tốt chứ?”
"Ha ha, khó được biểu tiểu thư lại nhớ lão già ta, tốt tốt tốt.”
Lâm bá là thủ hạ của ông ngoại, vẫn trung thành tận tâm với Lâm phủ.
"Biểu tiểu thư bên này mời, lão gia vừa nghe nói biểu tiểu thư muốn tới, cố ý phía trước phòng chờ ni."
Ninh Bảo Nhi bước theo Lâm bá đi vào bên trong, vào tiền thính (chắc là nhà khách, ta chả biết), quả nhiên ông ngoại, cậu đã ngồi chờ.
"Ông ngoại, cậu, Bảo Nhi thỉnh an mọi người.”
Ninh Bảo Nhi cúi đầu xuống nhưng mắt lại trợn lên nhìn trộm, nhất thời kinh
sợ, nam nhân phiêu dật như trích tiên kia hẳn là đại biểu ca Lâm Dương
Sách của nàng đi.