Dọc theo đường đi, ngồi trên xe ngựa Nạp Lan Kỳ hờn dỗi, hoàng hậu của hắn
cứ như vậy bỏ hắn mà đi, một mình rời khỏi. Ngước mắt nhìn Lâm Dương
Thần đang sống chết lấy lòng Nạp Lan Nhu, tâm tình có chút không thoải
mái, lạnh lùng nói.
"Nhu Nhi, tới ngồi bên này .” Vỗ vỗ chỗ bên cạnh hắn.
Nạp Lan Nhu nghe lời ngồi xuống, chỉ thấy thân thể Nạp Lan Kỳ hơi nghiêng,
chặn ngang cả người Nạp Lan Nhu. Lâm Dương Thần u oán bĩu môi, Bảo Nhi
đột nhiên rời khỏi cũng không phải là điều hắn mong muốn, sao người kia
lại nhăn nhó chỉnh hắn như thế, mà năm sau Bảo Nhi sẽ tham gia tuyển
thái tử phi, đến lúc đó trực tiếp bổ nhiệm nàng thành thái tử phi không
phải là xong chuyện sao, làm gì mà lại mất công như vậy, còn cố ý sửa
tên, che giấu thân phận.
Lâm Dương Thần khoanh tay, dùng ánh mắt quái dị nhìn Nạp Lan Kỳ. Nạp Lan Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương
Thần, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư hắn ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm, nghiêng nghiêng thân người cố ý làm lộ ra Nạp Lan Nhu ngồi phía
sau hắn..
Ngay lập tức, Lâm Dương Thần thức thời, dùng thái độ
đoan chính, nghiêm túc, cứ như người dùng ánh mắt quái dị vừa rồi nhìn
Nạp Lan Kỳ không phải hắn.
——
Ngày kế.
"Mang theo cái này không tốt, ta không muốn cái kia, màu sắc quá nhạt, phải màu hồng, càng tiên diễm càng tốt."
Trong tay Ninh Bảo Nhi cầm đồ trang sức màu hồng ngọc đưa cho Thược Dược,
kiếp trước nàng luôn luôn ăn mặc đơn giản, ngoại trừ ngày cùng Nạp Lan
Kỳ đại hôn thì mới mặc một thân hồng sắc kiều diễm, bình thường đều
không ăn mặc diễm lệ, lãng phí một cách vô ích tuổi xuân của nàng.
Giúp Ninh Bảo Nhi mang xong đồ trang sức, Thược Dược liền đến cạnh rương tìm một thứ có thể xứng với Ninh Bảo Nhi, là một cây trâm màu lựu đỏ.
Chuẩn bị trang phục xong, Ninh Bảo Nhi một thân màu đỏ diễm lệ, giống như một đóa hoa vừa mới nở rộ.
"Thế nào, đẹp chứ?”
Thược Dược gật đầu, "Tốt, tốt, tiểu thư thật xinh đẹp, chỉ là, tiểu thư, sáng sớm ăn mặc như vậy là muốn làm gì a?"
Ninh Bảo Nhi khẽ mím miệng, nàng đi gặp đại biểu ca, đương nhiên là muốn xinh đẹp một chút.
Rõ ràng mặt rất cao hứng, nhưng lại đột nhiên trở nên cô đơn, nàng đã sống hai đời người, kiếp trước lúc nàng chết là đã hai mươi tuổi, tám năm
làm phụ nhân, mà đại biểu ca năm nay mới mười tám, nam nhân xuất trần
như trích tiên như thế, làm nàng có cảm giác tự ti,không xứng với hắn.
Đứng xuất thần ở trước gương, ngón tay không ngừng lắc lắc làn váy.
"Tiểu thư, ngươi sao vậy, vừa rồi còn vui vẻ mà?”
Ninh Bảo Nhi cười trừ một tiếng, "Ta không sao, chuẩn bị một chút, chúng ta đi Lâm phủ."
Sau khi Thược Dược rời đi, Ninh Bảo Nhi nhìn dung mạo bản thân trong gương lần nữa, âm thầm an ủi, chuyện đời trước cùng kiếp này không có quan
hệ, kiếp này nàng còn chưa cập kê, còn chưa có gả cho người khác,càng
không có bất kỳ liên quan gì với Nạp Lan Kỳ, đúng, chỉ cần không có liên quan gì với hắn, chuyện đời trước chỉ là mộng của nàng, ác mộng.
——
Phủ thái tử, Nạp Lan Kỳ mặc trung y, cầm bảo kiếm trong tay, ở trong viện
luyện kiếm, mặc dù kiếm trong tay tự do xoay tròn lưu động, nhưng vẫn có thể nhìn ra Nạp Lan Kỳ khí tức không thuận, múa xong một bộ kiếm pháp,
Nạp Lan Kỳ vẫn như thường ngày, đi tới bàn trà, nâng ly trà lên, đang
muốn uống thì đã hắt xì hai cái, xoa xoa cánh mũi, trong lòng âm thầm
buồn bực.
Xe ngựa Ninh phủ đứng trước của Lâm phủ, Ninh Bảo Nhi từ trên xe ngựa xuống, không chút ngăn cản liền đi vào cửa.
Nhìn xung quanh Lâm phủ một chút, thấy Lâm bá từ bên trong vườn đi ra, gương mặt liền mỉm cười.
"Lâm bá."
Vốn Lâm bá đầy mặt u sầu, khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Ninh Bảo Nhi, lập tức lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
" Tiểu thư Bảo Nhi."
Ninh Bảo Nhi đi lên trước khẽ thi lễ, ánh mắt đánh giá xung quanh, "Lâm bá
khỏe, cái kia... Đại biểu ca đâu?" Nàng nhìn một vòng đều không phát
hiện đại biểu ca.
Lâm bá hiểu ý cười, đưa tay vuốt râu mép đã
hoa râm, " Tiểu thư Bảo Nhi cố ý tìm đại thiếu gia? Nhưng đại thiếu gia
hắn... ." Lâm bá kéo dài câu nói sau, chậm chạp không nói ở đâu.
Ninh Bảo Nhi mở to hai mắt, vểnh lỗ tai lên đợi Lâm bá nói một câu, nhưng là nửa ngày đều không có trả lời.
"Đại biểu ca thế nào?"
"Đại thiếu gia hắn... ."
"Ai nha, Lâm bá ngươi mau nói, đại biểu ca hắn đến cùng là thế nào?"
Lâm bá nhìn ra Ninh Bảo Nhi có chút vội, nhưng nét mặt vẫn không hiện rõ,
vuốt râu than thở nói, "Ai, tiểu thư Bảo Nhi tự đi nhìn đi, đại thiếu
gia lúc này ở Tử uyển."
Ninh Bảo Nhi dắt vạt váy chạy đến Tử uyển.
Nhìn bóng lưng Ninh Bảo Nhi rời đi, Lâm bá cười hắc hắc, hắn đã nghe lão gia nói qua, Bảo Nhi tiểu thư ắt hẳn là coi trọng đại thiếu gia, một người
đẹp, một người tài, có thể nói là do ông trời tác hợp, chỉ đáng tiếc
thân thể đại thiếu gia…
Ninh Bảo Nhi vội vã chạy tới Tử uyển,
một bước vào trong vườn đã thấy dưới tàng cây, Lâm Dương Sách một thân
bạch y, nhẹ nhàng thư thái, thanh tao lịch sự, tóc dùng trâm trúc buộc
lên, vẻ mặt yên tĩnh an tường, ngồi ở trên tháp, ánh mắt buông xuống,
đắm chìm trong thế giới của bản thân, nếu như không phải ngón tay mảnh
khảnh kia đang khẽ lật sách thì đã khiến người ta nghĩ lầm rằng hắn là
tiên, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ninh Bảo Nhi đứng ở cửa vườn, tay
vuốt ngực, chỉ cảm thấy bốn phía không có một chút âm thanh, chỉ có
tiếng tim đập ùm ùm nhảy thật nhanh của nàng, mặc dù hiện tại trong đầu
trống rỗng, thế nhưng có một việc lại vô cùng rõ ràng, nàng định gả cho
biểu ca.
Thược Dược từ sau cửa vừa tới, đã nhìn thấy tiểu thư đứng ở vườn ngẩn người.
"Tiểu thư, sao ngươi không vào đi?”
Lâm Dương Sách nghe thấy được một giọng nói, ngẩng đầu nhìn, ở cửa vườn
xuất hiện một bóng dáng đỏ tươi, khóe miệng cong lên mỉm cười, giọng nói ôn nhuận như tia nắng.
"Bảo Nhi."