Lịch quốc, Vĩnh Lập năm thứ 8, mùa hạ.
Phủ đệ Thái tử.
“Mau mau, chuẩn bị đi, thái tử bị trọng thương, đã hôn mê bất tỉnh, mọi
người đều phải cẩn thận một chút, nếu có gì sai sót đừng mong ta tha thứ cho các ngươi.”
Một đám nha hoàn, gã sai vặt đều cúi đầu nghe tổng quản phủ thái tử khiển trách.
Lúc này, một bóng đen chạy tới, “Lưu công công, thái tử đã tỉnh, muốn tìm ngài a.”
Lưu Hỉ vừa nghe liền làm một động tác lan hoa chỉ (xie: cái động tác ẻo lả, cong tay ấy ạ =.=) “Ai nha, tạ ơn Phật tổ gia gia, ngài thật là có
mắt, phù hộ cho chủ tử nhà ta gặp dữ hóa lành, đi, mau theo ta đi xem.”
“Dạ.”
Phòng ngủ Thái tử, Nạp Lan kỳ, mái tóc đen dài rơi lả tả trên ngọc chẩm (
giường ngọc), đôi mắt mở to nhìn đỉnh giường, trong đầu không ngừng hồi
tưởng chuyện vừa mới phát sinh, hắn nhớ được rất rõ hắn bị con tiện nhân kia hạ độc chết, thế nào mà lại nằm trên giường, vừa muốn đứng dậy trên ngực truyền đến một trận đau đớn.
Lưu Hỉ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Nạp lan Kỳ muốn đứng lên.
“Ai u, lão tổ tông của ta, thái tử điện hạ, người có thể kiềm chế không,
thái y nói, ngài từ trên ngựa ngã xuống, té cũng không nhẹ, không được
lộn xộn, phải dưỡng thương thật tốt.”
Thái tử điện hạ? Hắn đã đăng cơ được 8 năm rồi, sao lại là Thái tử điện hạ?
Nhìn Lưu Hỉ vẻ mặt còn trẻ, phảng phất sự non nớt, lại nhìn xung quanh một
chút, đây không phải là lúc hắn còn là thái tử sao, chẳng lẽ hắn đã quay về quá khứ, ý nghĩ này làm cho Nạp Lan Kỳ nhất thời bị dọa, sau đó hắn
tự giễu một chút, nhất định là ông trời đã an bài như thế, muốn hắn
chuộc lại tất cả điều ngu xuẩn mà mình đã làm.
Mở miệng hỏi, “Hiện tại là giờ gì?”
“Thưa thái tử điện hạ, là giờ Thìn.”
Nạp Lan Kỳ nghiêm túc, “Là năm gì?”
Lưu Hỉ giật bắn, không nhớ tới thân phận liền đưa tay sờ trán Nạp Lan Kỳ.
Nạp Lan Kỳ gạt phắt, “Ngươi đang làm cái gì?”
Lưu Hỉ vẻ mặt kinh hãi: “Gia, người ngã bể đầu sao? Năm nay là vĩnh lập 8 năm a.”
Vĩnh lập 8 năm, đó chính là 8 năm trước, quả nhiên hắn đã về quá khứ.
“Tháng nào?”
“Hạnh….hạnh nguyệt mười bảy.”
Nạp Lan Kỳ cả kinh, còn bảy ngày nữa hắn sẽ cùng hoàng hậu gặp mặt sao,
trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút vui vẻ, lần nữa nằm lại vào giường,
lão thiên đối đãi không tệ với hắn, cho hắn cơ hội chuộc tội.
Nạp Lan Kỳ trong lòng yên tâm, nhưng mà Lưu Hỉ quỳ bên cạnh hắn lại sợ hãi nghĩ, xong, xong rồi, thái tử té bể đầu.
Giơ giơ khăn tay ra hiệu cho nha hoàn đứng ngoài gọi ngự y đến xem bệnh cho thái tử, nếu thái tử có mệnh hệ gì, nô tài bọn họ chắc chắn sẽ gặp tai
ương.
Bảy ngày sau, thân thể Nạp Lan Kỳ vừa vặn khỏe lại, không
quan tâm Lưu Hỉ khuyên can, nhất định phải tham gia ngày hội hoàng gia
săn bắn.
Nạp Lan Kỳ một thân trang phục gọn gàng. Lần này đi săn
bắn, hắn tuyệt đối không phải vì chim chóc muông thú gì, mà là săn
’người’. Hắn biết hoàng hậu của hắn sẽ len lén chạy tới chỗ nào, đồng
thời sẽ nhất kiến chung tình với hắn, bộ trang phục đẹp cùng dáng dấp
yêu nghiệt của hắn chắc chắn sẽ để lại cho nàng ấn tượng tốt.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Nạp Lan Kỳ cuối cùng cũng yên tâm cưỡi ngựa rời khỏi phủ.
_____________
Phủ thừa tướng Lịch quốc.
“Ta nói tiểu thư của ta không đi không được sao? Hoàng gia săn bắn, vạn nhất mà bị phát hiện, chính là mất đầu a.”
Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nếu không phải đời trước tiểu nha đầu này vì nàng mà trả giá, nàng nhất định sẽ không dong dài nói
với tiểu nha đầu lắm tật xấu này, một câu mà nói lại trăm lần, cũng may
tính tình nàng khá tốt, bằng không phải đem cái miệng quạ đen kia đánh
cho sưng thì thôi.
Hôm nay nàng đi đến nơi hoàng gia săn bắn là
có mục đích, bởi vì người kia cũng sẽ đi, nàng sẽ đánh cho hắn tàn phế,
bà nội hắn, nàng đợi ngày này hơn một năm, sao có thể buông tha cơ hội
này.
“Ngươi đến tột cùng là có đi hay không, nếu ngươi không ta
một mình ta đi, ai bảo bên cạnh ta lại có một người ngày cả nghĩa khí
cũng không có. Nha hoàn nhà người ta rất chân thành, luôn vì tiểu thư
mình suy nghĩ, ngược lại, có ai như ngươi, đi nguyền rủa tiểu thư ta bị
mất đầu. Lần trước làm bậy, liền bị nhốt ở nhà, ra ngoài chơi một chút
cũng không được, ai, số ta thực khổ a.”
Thược Dược rối rắm nửa ngày, cuối cùng cắn răng, giậm chân một cái, nhắm mắt lại nói, “ Tốt, tốt, tốt, ta đi cùng ngươi.”
Ninh Bảo Nhi cười thầm, nàng biết nha đầu này sẽ mềm lòng, vừa nghĩ đến
chuyện kiếp trước, nàng giống như nuốt phải một con ruồi ghê tởm.
Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược chỉnh đốn lại trang phục, kiếp trước bọn họ mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, mang theo một chiếc khăn trắng che mặt, kiếp
này thay đổi. một thân hắc y, trên mặt có thêm một chiếc khăn màu đen,
trên trán còn dùng son nước ấn một cái ngón tay, mục đích là không muốn
bị người ta nhận ra.
Chuẩn bị tốt, Ninh Bảo Nhi xem xét chung quanh, cuối cùng, tại một cái cây cao to, dùng sức lấy lực vài cái, giăng một cái bẫy.
Từ khi nàng trọng sinh liền năn nỉ đại ca dạy võ, chính là vì ngày hôm
nay. Ánh mắt lộ ra sự ngoan lệ, hôm nay nàng phải đem toàn bộ võ công ra sử dụng, cầm lấy cây gậy ở trong không trung khua khua.