Sau khi ra khỏi Khôn Ninh Cung, sắc mặt Kỹ Vô Cữu rốt cuộc không còn khó coi nữa. Trong lòng Phùng Hữu Đức cảm thấy lạ, hôm qua nét mặt Vạn Tuế gia lúc rời Khôn Ninh Cung quả thật doạ người, hắn còn tưởng rằng Hoàng thượng rất chán ghét vị Hoàng hậu nương nương này, hôm nay nhìn lại, hình như không đúng lắm.
Quả thật hắn không hiểu được tâm tư nam nhân nha. Phùng Hữu Đức thầm nghĩ.
Nếu Phùng Hữu Đức biết Hoàng thượng vui vẻ là vì Hoàng hậu nương nương thực không vui, không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa.
***
Trước bữa tối, Phùng Hữu Đức nâng khay đựng bảng tên cung phi quá đỉnh đầu, “Hoàng thượng, mời người lật bài tử*.”
*thẻ bài
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu quét một vòng qua các bảng tên, tay dừng trên thẻ ghi “Tô Nhu Chỉ” một chút, cuối cùng dời đi, lật “Phương Lưu Nguyệt”.
Phùng Hữu Đức cung kính lui ra, xoay người phân phó nô tài đi Yêu Nguyệt Cung truyền chỉ, hôm nay Hiền Phi thị tẩm.
(tên tẩm cung của bà Phương Lưu Nguyệt này nghe cứ như động yêu quái á)
Trong tên Hiền Phi có chữ “Nguyệt”, cộng thêm khí chất trong trẻo xuất trần như tiên tử trên cung trăng nên được ban cho Yêu Nguyệt Cung, đây là do đích thân Hoàng thượng ban thưởng, là việc vô cùng vinh quang, nhưng cũng vì vậy mà vô tình phạm tục danh.
Giữa Hiền Phi và Kỹ Vô Cữu, còn có một đoạn chuyện xưa.
Năm đó Diệp Các lão muốn gả cháu mình cho Kỹ Vô Cữu, Kỹ Vô Cữu tìm đủ cách từ chối đều không được, sau đó liền dùng kế hoãn binh, nghĩ dùng danh nghĩa chịu tang cha kéo dài cuộc hôn nhân này. Kỹ Vô Cữu muốn tự chọn Hoàng hậu, không mong đợi đối phương có thể giúp hắn kiềm chế Diệp gia, nhưng ít nhất cũng không bị Diệp Tu Danh khống chế. Lúc đó Phương Tú Thanh là người tài trí mưu lược kiệt xuất, vừa mới xuất hiện trên quan trường, tuy không có thanh thế to lớn bằng Diệp Tu Danh, nhưng cũng có một số người vây quanh ông ta. Từ khi ông ta vào Nội các, có nhiều chủ trương không hợp với Diệp Tu Danh, Diệp Tu danh liền nhìn hắn không vừa mắt.
Kỹ Vô Cữu quan sát một thời gian, nghĩ như thế nào cũng thấy nữ nhi của Phương Tú Thanh cùng hắn hẳn là một cặp trời định, có ý cưới Phương Lưu Nguyệt làm Hoàng hậu, vì vậy thử thăm dò Phương Tú Thanh mấy lần. Phương Tú Thanh thường xuyên bị Diệp Tu Danh làm khó dễ, đương nhiên cũng hi vọng lão gia hoả này sớm ngày rớt đài, do đó rất vui mừng đáp ứng hôn sự này.
Đáng tiếc, có một người không đáp ứng.
Diệp Tu Danh làm sao có thể chịu được cảnh tiểu Hoàng đế cùng Phương Tú Thanh mắt đi mày lại dưới mắt mình, xem ông ta như người chết hả. Vì thế ông ta phát động ngôn quan mỗi ngày dâng tấu chương, nội dung chính của tấu chương đều là một câu: Hoàng thượng không cưới Diệp Trăn Trăn thiên lý không dung.
Sau đó ông ta còn tìm người ở đủ mọi tôn giáo xem bát tự cho Kỹ Vô Cữu và Phương Lưu Nguyệt, kết quả xem được có ba loại: bát tự không hợp; bát tự thật không hợp; bát tự cực kì không hợp…
Một đạo sĩ rất có tài văn chương đem hậu quả nghiêm trọng của việc Kỹ Vô Cữu thành hôn cùng Phương Lưu Nguyệt liệt kê cặn kẽ, tập hợp rất nhiều hoà thượng đạo sĩ và một số giáo sĩ Tây Dương đồng ký tên, dâng lên cho Kỹ Vô Cữu. Đại tề ngôn lộ cởi mở*, dân gian dâng thư** lên cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên hoà thượng, đạo sĩ, giáo sĩ liên hợp khởi xướng dân gian dâng thư.
*ý nói dân chúng có quyền tự do phát biểu
**dân chúng dâng thư lên triều đình để bày tỏ quan điểm chính trị
Tuyên bố máu chảy đầm đìa kia thật làm người xem khiếp vía, Kỹ Vô Cữu tức giận tới mức vỗ bàn, “Chẳng lẽ Trẫm cưới thê tử còn có thể tạo ra thiên tai dị tượng hay sao!”
Thật khéo làm sao, sau ngày hắn nói lời này, Đại Đồng phát sinh động đất lớn, ở kinh thành cũng cảm giác được mặt đất lung lay, tấu chương báo cáo tình hình tai nạn từ tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới kinh thành vào tối hôm đó, sáng ngày tiếp theo thì Kỹ Vô Cữu hoàn toàn thấy được sức chiến đấu thực sự của nhóm ngôn quan* Đại Tề. Đám người có quan hệ mật thiết với Diệp Tu Danh thì khỏi phải nói rồi, chỉ thiếu bước chỉ vào mũi Kỹ Vô Cữu mắng hắn hôn quân hại nước; còn những người cương trực khinh thường kẻ thân cận với Diệp Tu Danh, lúc này thấy sự thật như vậy cũng dần có chút dao động, mắng theo vài câu. Mặc kệ nhóm ngôn quan có chính kiến khác nhau thế nào, mắng Hoàng đế là việc yêu thích chung của bọn họ.
*quan văn
Kỹ Vô Cữu bị mắng chỉ nghĩa vớ ngay lấy dao chém hết một đám bọn họ, nhưng trên mặt vẫn phải làm bộ nghiêm túc nghe ý kiến, thiếu niên thiên tử 18 tuổi năm ấy cuối cùng phải thẳng cổ, cắn răng nói: “Có câu ‘thiên hành hữu thường, bất vi nghiêu tồn, bất vi kiệt vong’*. Ngọc Hoàng đại đế của các ngươi sẽ không để ý Trẫm cưới ai làm thê đâu. Ý Trẫm đã quyết, các vị ái khanh không cần khuyên nữa. Bãi triều!” Nói xong không để ý tiếng líu ríu dưới triều, phất tay rời đi.
*thiên nhiên đất trời có quy luật vận hành riêng, sẽ không vì vua Nghiêu sáng suốt hay vua Kiệt bạo tàn mà thay đổi (vua Nghiêu: tên vị vua trong truyền thuyết thời xưa, là một minh quân; vua Kiệt: cuối triều Hạở Trung Quốc, tương truyền là một tên bạo chúa)
Ngày thứ ba sau khi hắn nói lời này, có nhật thực…
Đây không tính là trùng hợp, vì ngày giờ cụ thể xảy ra nhật thực đã được Khâm Thiên Giám tính ra từ trước và trình báo cho Hoàng đế. Việc này hắn, các đại thần, thậm chí lão thất phu Diệp Tu Danh kia đều biết, nhưng đông đảo quần chúng lại không hiểu rõ loại hiện tượng thiên văn thần bí này; hơn nữa một phần có lẽ vì bản thư dự đoán bát tự kinh hồn kia đã bị truyền đọc rộng rãi, lão đạo sĩ “tài hoa trí tuệ” cũng nhờ đó mà một bước thành danh, khắp nơi loan tin sau khi Hoàng đế cưới Phương Lưu Nguyệt sẽ phát sinh đủ loại hung hiểm, cho nên rất nhiều người dân tự động đứng về phía Diệp Tu Danh, kiên định không dời chỉ trích Hoàng đế khư khư cố chấp hại nước hại dân. Chính đàn* mấy trăm năm sau lưu hành một câu nói để mô phỏng, tỉ lệ dân ý ủng hộ Kỹ Vô Cữu đã hạ xuống điểm thấp nhất trong lịch sử.
*giới chính trị
Hiệu quả này ngay cả Diệp Tu Danh cũng không đoán trước được, song ông ta vui như mở cờ.
Giữa tiếng mắng chửi từ triều đình và dân gian, Kỹ Vô Cữu đành phải chặt đứt ý nghĩ cưới Phương Lưu Nguyệt, ngoan ngoãn đợi hết kỳ chịu tang liền cưới Diệp Trăn Trăn vào cung.
Phương Tú Thanh là người thông minh, ông ta tỏ ý với Kỹ Vô Cữu: nữ nhi của ông cho dùng không được làm vợ cả của hắn nhưng cũng có thể làm vợ nhỏ.
Hơn nữa Phương Lưu Nguyệt tâm tư thấu đáo, làm việc cẩn thận, tính cách ôn nhu khéo hiểu lòng người, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nữ nhân như vậy vào hoàng cung không được sủng ái thì thật là không thể nói nổi. Vả lại, Hoàng thượng liên thủ cùng ông ta là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên nhất định sẽ không bạc đãi nữ nhi của ông ta.
Kỹ Vô Cữu cũng cảm thấy chủ ý này thật tốt. Vì thế lúc cưới Diệp Trăn Trăn thuận tiện đưa Phương Lưu Nguyệt tiến cung.
Đây là một phương án điều hoà, thế lực khắp nơi đều tỏ vẻ đồng ý với kết quả này.
Đó là lí do mà Diệp Trăn Trăn cho rằng hôn sự của nàng căn bản là một bi kịch, cũng không ưa thích nổi Kỹ Vô Cữu. Về phần Kỹ Vô Cữu, hắn hoàn toàn xem Diệp Trăn Trăn như đại diện của Diệp Tu Danh, có thể nói hắn chán ghét Diệp Tu Danh bao nhiêu thì cũng chán ghét Diệp Trăn Trăn bấy nhiêu.
Theo mạch này mà suy nghĩ, không khó đoán ra thái độ của Kỹ Vô Cữu đối với Phương Lưu Nguyệt.
Đương nhiên là thích rồi.
Dùng xong bữa tối, Kỹ Vô Cữu phê tấu chương một lát mới đến Yêu Nguyệt Cung. Hiền Phi đã sớm chờ trước cửa, một bộ bạch y tung bay trong gió đêm, tóc dài đen như mực mềm như tơ tuỳ ý vấn lên, được cố định bởi một cây trâm bạch ngọc băng liên, không trang điểm đánh phấn. Tối nay ánh trăng sáng trong, dưới ánh sáng như lụa mềm ấy, đôi mắt đẹp của nàng ta như hồ nước mùa thu, da thịt hơn cả sương tuyết, y phục trắng bồng bềnh, bước chân liên tục nhẹ nhàng, phảng phất như tiên giáng trần, làm cho người ta không thể dời mắt.
Kỹ Vô Cữu gặp qua không ít mỹ nữ, lúc này vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn tiến lên phía trước nắm lấy tay Hiền Phi, chỉ cảm thấy bàn tay trong tay mình lạnh buốt như ngọc. Kỹ Vô Cữu cười nói, “Trời giá rét, ái phi không cần ra nghênh đón, mau vào trong sưởi ấm thân mình đi.”
Hiền Phi mặt phấn e thẹn, được hắn ôm bước vào phòng. Sau khi Kỹ Vô Cữu ngồi xuống, lại kéo Hiền Phi ngồi vào trong lòng hắn, cung nữ thái giám thấy thế vội vàng lui ra ngoài.
Kỹ Vô Cữu cùng Hiền Phi nói chuyện một lát. Sự ôn nhu săn sóc từng li từng tí của Hiền Phi không giống với Lệ Phi; sự săn sóc của nàng ta đến từ tâm tư thấu đáo trong trẻo. Kỹ Vô Cữu nói câu trước, nàng ta liền biết nên nói câu kế như thế nào, chỉ nói hai ba câu đã làm cho đối phương thấy trong lòng vô cùng khoan khoái. Kỹ Vô Cữu là Hoàng đế, hắn đến hậu cung bất quá cũng vì thả lỏng tâm tư, nếu có nữ tử có thể làm cho tâm tình hắn thoải mái, hắn cũng không tiếc rẻ vài lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng Hiền Phi da mặt mỏng, Kỹ Vô Cữu nói hai ba câu thân mật khăng khít đẫ chọc nàng ta đỏ mặt, thẹn thùng không nói nên lời. Ngón trỏ của Kỹ Vô Cữu nhẹ nâng cằm nàng ta, nhìn nàng ta bởi vì khẩn trương mà không ngừng mấp máy môi anh đào, khẽ cười một tiếng, kề sát vào.
Bầu không khí vừa vặn tốt, đến lúc làm chính sự rồi.
Sáng sớm ngày kế tiếp, lúc Phùng Hữu Đức kêu Kỹ Vô Cữu thì Hiền Phi cũng tỉnh. Nàng ta giãy dụa muốn đứng dậy hầu hạ, khổ nỗi thân thể thật sự không có sức, vô ý lại nằm phịch xuống giường.
Kỹ Vô Cữu đè nàng ta lại, “Thân mình nàng không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần để ý những nghi thức xã giao kia” suy nghĩ một chút, lại nói, “Hôm nay cũng đừng đi Khôn Ninh Cung thỉnh an.”
Hiền Phi cảm kích nhìn hắn đầy thâm tình, hắn cúi đầu hôn vào giữa chân mày nàng ta, “Trẫm phải đi rồi, lâm triều xong sẽ trở lại thăm nàng.”
***
Hiền Phi ngủ thêm một lát cũng rời giường, dùng qua bữa sáng thì đến Khôn Ninh Cung như trước. Tuy rằng có lời ân điển của Kỹ Vô Cữu, nhưng nàng ta xưa nay làm việc cẩn thận, không muốn bị người khác nắm nhược điểm, huống chi như vậy cũng có thể thu được một cái thanh danh hiền đức, sao lại không làm.
Nàng ta đến Khôn Ninh Cung không sớm cũng không trễ, người cuối cùng đến theo lệ chính là Lệ Phi.
Lệ Phi vừa ngồi vào chỗ, Hi Tần liền cười nói: “Lệ Phi tỷ tỷ có chuyện gì quẩn chân vậy? Hôm qua không nghe nói Hoàng thượng dời giá Lộ Hoa Cung nha?” Một trận chế giễu thật rõ ràng, vài phi tử có phân vị thấp thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, cuống quít dùng khắn tay che miệng.
Người này quả nhiên có tuyệt chiêu. Chỉ hai câu ngắn ngủn là có thể đồng thời chọc giận cả Hoàng hậu cùng Lệ Phi, lại làm Hiền Phi sinh lòng cảnh giác với Lệ Phi, có lẽ còn có thể khiến Hoàng hậu nương nương sinh lòng ghen tỵ với mị lực của Hiền Phi.
Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ thở dài, Hi Tần này thật là một nhân tài.
Lệ Phi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người mà tức giận, nàng ta nhìn lướt qua Hiền Phi, hừ lạnh, “Hoàng thượng bất quá là muốn thử thứ mới mẻ thôi!”
Diệp Trăn Trăn lại bóp trán, người này sao lời gì cũng dám nói như thế. Không nói đến việc nàng ta và Hiền Phi cùng là Chính Nhị phẩm, cho dù là một tiểu chủ có phẩm cấp bất kì, bị nàng ta hạ thấp trước mặt mọi người, chắc chắn cũng ghi hận trong lòng, không biết sẽ tìm cơ hội trả thù lúc nào đâu. Người trong thâm cung đều cho là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ sợ gây thù hằn quá nhiều, Lệ Phi này thì ngược lại, luôn chủ động bới móc kẻ địch, nàng ta thấy cuộc sống quá yên tĩnh rồi hả.
Diệp Trăn Trăn nhìn về phía Hiền Phi, thấy nàng ta sắc mặt như thường, chỉ là ngón tay dùng sức nắm góc áo, xem ra kiềm chế rất tốt. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, người này còn có chút đáng xem. Nàng chuyển ánh mắt, nhìn Lệ Phi, cười nói: “Lệ Phi nói rất có lý. Hoàng thượng nghĩ mùa nào thức nấy tươi, cũng bất quá là vì có người đã không còn mới mẻ nữa.”
Lệ Phi biến sắc, vừa muốn nói chuyện, lại bị Trang Tần giật tay áo. Trang Tần cười, quét qua mọi người một vòng, “Hoàng hậu nương nương quả nhiên chân thành thẳng tính, người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái. Chỉ là nói như vậy, khó tránh làm các vị tỷ muội thất vọng đau khổ, xuyên tạc ý nương nương.” Ý tại ngôn ngoại*, ngươi nói Lệ Phi không mới mẻ, như vậy trong cung này ngoài Hiền Phi, mọi người đều không mới mẻ, một câu này của ngươi đã kéo tất cả mọi người vào rồi.
*ý ở ngoài lời: chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà nghĩ lấy.
“Người mới có cách xử thế của người mới, người cũ có tình bạn cố tri là chỗ dựa. Muốn Bổn cung nói, việc mới cũ này cũng không có gì ghê gớm, quan trọng chính là nhìn rõ tình thế, đợi đúng chỗ. Ỷ vào mình có chút phân lượng mà vội vàng hốt hoảng xung phong đi đầu, kết cục thường không tốt.” Diệp Trăn Trăn kỳ thật rất thích xem diễn, hôm nay tích cực tham dự, cũng vì cảm thấy Lệ Phi giận dữ rất thú vị, muốn chọc tức nàng ta một hồi. Chỉ là Trang Tần này cũng quá không thức thời, nhất định muốn cãi lại nàng. Cho nên mới nói, nàng chán ghét người nhanh mồm nhanh miệng.
Trang Tần còn muốn nói chuyện, Diệp Trăn Trăn lại giơ tay, để Tố Nguyệt bưng phần ban thưởng cho Hiền Phi tới.
Mấy món trang sức tinh mỹ cùng với một con… thiềm thừ.
Lần này là băng chủng phỉ thuý, trong suốt, phần chạm trổ không cần phải nói, chạm vào trơn bóng mát lạnh, nếu nhắm mắt lại sờ cũng có thể làm người thích.
Hiền Phi so với Lệ Phi bình tĩnh hơn nhiều, nói cám ơn liền ra lệnh cho người thu vào. Bởi vì biểu lộ của nàng ta vô cùng bình tĩnh, tâm tư chê cười của mọi người cũng hơi nhạt đi.
Buổi tốt hôm đó, Kỹ Vô Cữu lại lật bài tử Hiền Phi.
Vì vậy sáng sớm ngày kế, Hiền Phi lại thu được một con thiềm thừ từ chỗ Hoàng hậu.
Đợi đến lúc này, mọi người mới giật mình nhận ra, câu nói trước kia của Diệp Trăn Trăn “Thứ này Bổn cung có rất nhiều, chưa có chỗ để cho bớt đi.” có lẽ không phải vì kích thích Lệ Phi mà là một lời nói thật.
Ý nghĩ này được chứng thực trong hơn hai tháng kế tiếp.
——————
Đôi lời của người edit:
Hức hức, làm chương này ta bị ức chế a. Vì ta cuồng sạch cơ mà làm trúng ngay bộ thế này. Có chuẩn bị tâm lí rồi mà vẫn thấy tức. Nhưng thôi, an ủi là về sau anh hoàng thượng này sẽ bị trả báo