Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 59: Chương 59: Tình nồng…




Edit: fujiko

Beta: Bách Tử Liên​

Đóa Đóa vô cùng rối rắm.

Từ lúc ra chiến trường đến nay, hắn ta đã có hai ba tháng chưa chạm vào nữ nhân.

Nếu có một người nữ nhân luôn chèn ép mình, không thèm giữ gìn hình tượng, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy xinh đẹp, vậy dung mạo người nữ nhân này mới thật sự là thiên tiên.

Diệp Trăn Trăn chính là như vậy.

Đối mặt với nữ nhân như vậy, cho dù nàng là một lão thái bà 40 tuổi, kẻ “ăn chay” mấy tháng như Đóa Đóa thật khó cầm lòng được. Cho nên kể từ khi biết Diệp Trăn Trăn là nữ nhân, khi đối mặt nàng, hắnta luôn có cảm giác thần hồn điên đảo.

Nhưng lý trí nói cho hắn ta biết: đây là một nữ nhân lớn tuổi gần bằng mẹ của hắn …

Lúc Đóa Đóa mơ tưởng đến Diệp Trăn Trăn, cứ so sánh nữ nhân trước mắt cùng mẹ hắn ta thì hắn ta luôn có một loại cảm giác loạn luân không đúng luân thường đạo lý.

Hơn nữa, nàng còn là Thái hậu, là mẹ của Hoàng đế. Nếu hắn ta dám XX với mẹ Hoàng đế, liệu Hoàng đế có thể đem hắn ta OO hay không …

Nhưng thật sự là xinh đẹp quá đi …

Mấy ngày nay, Đóa Đóa rất phiền não. Lý trí và dục vọng bên trong thân thể hắn ta không ngừng giao chiến, chướng khí mù mít, khói lửa nổi lên tứ phía, mỗi ngày hắn ta đều cảm thấy có 2 người tí hon đang cãi nhau trong đầu mình, thậm chí còn xuất hiện cả tiếng ong ong bên tai, thật sự là quá đau đầu.

Cuối cùng, phía trên không quản được phía dưới, hắn ta đưa ra quyết định gan to tày trời. Vì chứng minh tính an toàn của quyết định này, hắn ta tự mình tìm ra lý do biện giải không chút sơ hở: nữ nhân Trung Nguyên đều giữ gìn danh tiết, dù cho hắn làm gì Thái hậu, khẳng định Thái hậu trở về cũng không dám để lộ ra đúng không?

Buổi tối hôm nay, đội ngũ hạ trại, Đóa Đóa và Diệp Trăn Trăn ngồi bên lửa trại, trước khi ăn thịt thì hắnta đưa cho Diệp Trăn Trăn một chén rượu. Vài ngày nay Diệp Trăn Trăn trong doanh trại địch trải qua rất thoải mái nên lúc này có chút buông lỏng cảnh giác. Nàng đón nhận chén rượu uống vài ngụm, không hề nhận thấy thần tình khẩn trương lại đầy hưng phấn của Đóa Đóa trong ánh lửa bập bùng.

Bởi vì toàn lực chú ý của Đóa Đóa đều tập trung trên người Diệp Trăn Trăn nên cũng không nhận thấy thần sắc mệt mỏi của binh lính xung quanh.

Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Trăn Trăn trở về lều trại, lại phát hiện Đóa Đóa theo đuôi đằng sau. Diệp Trăn Trăn giơ ngón tay chỉ ra cửa, muốn hắn đi ra ngoài, lại phát hiện chính mình tay chân vô lực, muốn nâng ngón tay cũng phải cố hết sức. Lòng nàng trầm xuống, “Ngươi đã cho ta uống cái gì?”

“Chỉ là một ít đồ vật trợ hứng thôi.” Đóa Đóa nhào tới, vội vàng muốn cởi quần áo Diệp Trăn Trăn. hắnta cũng không biết vì sao, ngày hôm nay chỉ cần đôi mắt nàng liếc nhìn đến cũng làm toàn thân hắn ta mềm yếu, tựa như như mất hết sức lực.

“Cút!” Diệp Trăn Trăn vừa thẹn vừa giận, nhấc chân đạp hắn.

một cước này lực đạo không đủ lớn, nhưng Đóa Đóa do không có phòng bị cũng bị nàng đá văng ra lăn trên đất. Đầu óc hắn ta nóng lên, trả lại một cái tát trên mặt Diệp Trăn Trăn. Nhìn khuôn mặt nhanh chóng sưng lên đỏ bừng và tràn ngập vẻ thống khổ của nàng, thậm chí hắn ta còn cảm thấy hưng phấn.

Dục vọng dâng lên muốn thoát phá ra khỏi thân thể, rốt cuộc Đóa Đóa cũng không khống chế được nữa, hắn ta nhào lên, đè Diệp Trăn Trăn xuống, hôn lung tung lên mặt, lên cổ nàng, tay thì vội vàng cởi quần áo của nàng ra.

Diệp Trăn Trăn vừa sợ, vừa giận lại vừa thẹn, “Dừng tay! Ngươi, tên cầm thú, dừng tay!”

Đóa Đóa làm sao có khả năng dừng tay lại. hắn lột áo giáp của nàng xuống, mũ giáp đã bị xé rách từ lâu, dây buộc tóc bị kéo đứt, mái tóc nàng bay xuống tán loạn, đen óng che một bên vai.

Mỹ nhân quần áo hỗn loạn, rưng rưng rơi lệ, cảnh tượng này làm máu Đóa Đóa sôi trào hừng hực, hắnvứt bỏ áo giáp, hai tay khẩn cấp sờ lên trước ngực Diệp Trăn Trăn, dùng sức xoa nắn, lại cúi đầu muốn hôn nàng.

Đột nhiên Diệp Trăn Trăn lật người, đem Đóa Đóa đặt dưới thân, mặt nàng cách hắn rất gần, môi nàng cơ hồ sắp chạm đến môi hắn.

“Ngươi đã nghĩ thông suốt?” Đóa Đóa cảm nhận hai luồng mềm mại, ấm nóng áp sát ngực hắn, run giọng hỏi.

Diệp Trăn Trăn đáp lại là nôn vào mặt hắn ta. Tuy cơm chiều tương đối đơn giản, chỉ có thịt nhưng xen lẫn với mùi rượu thật sự không dễ chịu một chút nào.

Là một kẻ đam mê tửu sắc, lại có khẩu vị nặng, đời này Đóa Đóa không phải chưa từng gặp qua nữ nhân mạnh mẽ. trường hợp huyết tinh hơn, bạo lực hơn nữa, hắn ta cũng đều đã gặp qua, nhưng loại phương thức vũ nhục đối thủ như bây giờ … hắn ta đúng là lần đầu tiên trải nghiệm. Cho nên, hắn ta sửng sốt cả nửa ngày mới từ trong rung động, không thể tin tìm về được hồn phách, nhất thời cảm thấy phẫn nộ, xấu hổ đến tột đỉnh.

Diệp Trăn Trăn đã sớm rời khỏi người hắn ta, bò ra phía ngoài lều.

Đóa Đóa lau mặt, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn muốn chạy, duỗi tay tóm cổ chân nàng lôi về. Khí lực trênngười hắn tuy đã giảm bớt nhưng vẫn còn dư không thiếu.

Diệp Trăn Trăn khóc, “Ngươi thả ta ra, ta cam đoan ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi.”

“Ta muốn ngươi!” Đóa Đóa nói, lại muốn cởi quần áo của nàng.

Nhưng đột nhiên, có vài người cấp tốc tiến vào lều trại. Khu lều vốn rộng rãi vì mấy người này xâm nhập, lập tức chật chội đi rất nhiều. một người cầm đầu mặc khôi giáp của binh lính Nữ Chân, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, vừa thấy tình cảnh trong trướng nhất thời tức giận đến hai mắt đỏ hồng, nắm lấy cổ áo của Đóa Đóa ném đi. Đóa Đóa ai u một tiếng, không kịp phản kháng, đã bị hắnđạp một cước lên ngực, lực đạp này rất mạnh, làm hắn ta không thể nào nhúc nhích.

Mọi người phía sau thấy tình huống trong trướng, đều thập phần có nhãn lực rời khỏi lều trại.

“Ngươi … ngươi … ngươi là ai!”

Đối phương không đáp, chỉ rút bảo kiếm bên hông ra, trong trướng chợt xuất hiện một đạo hàn quang, tựa như một con giao long màu trắng bạc nghểnh cổ thét dài. Đóa Đóa tự biết hôm nay chạy trời khôngkhỏi nắng, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, lạnh run.

Mắt thấy con giao long muốn hướng thẳng xuống dưới, Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói, “Đừng giết hắn!”

Mũi kiếm dừng lại cách yết hầu Đóa Đóa một tấc.

Diệp Trăn Trăn giải thích, “hắn là đại nhi tử của A Nhĩ Cáp Đồ, bắt về có lợi hơn.”

Đóa Đóa mở to mắt, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn.

Kỷ Vô Cữu cũng quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn. Tóc nàng tán loạn, quần áo đã bị cởi phân nửa, má trái sưng đỏ, thấy rõ ràng dấu năm ngón tay.

Người trong lòng của hắn, người mà hắn đến đầu ngón tay cũng luyến tiếc động đến, lúc này lại bị người ta khi dễ như vậy.

Đóa Đóa thấy được hy vọng, hướng về phía Diệp Trăn Trăn hô lớn, “Thái hậu, …”

Giao long nhập cảnh, huyết hoa vẩy ra. Đầu Đóa Đóa lăn mấy vòng trên mặt, cuối cùng hướng mặt về phía Diệp Trăn Trăn lần nữa. Hai mắt hắn ta mở to, vẫn còn duy trì hình dáng miệng khi phát âm từ cuối cùng.

Kỷ Vô Cữu cầm kiếm không nhúc nhích, buông mắt trầm mặc không nói.

Diệp Trăn Trăn cố hết sức đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nắm tay áo hắn, “Chàng tới rồi?”

Vẫn trầm mặc như cũ.

Diệp Trăn Trăn liền chủ động ôm eo của hắn, chôn mặt vào lòng hắn, “Đừng tức giận.”

Kỷ Vô Cữu đột nhiên ôm lấy nàng, gắt gao ôm, chặt đến mức Diệp Trăn Trăn thấy xương cốt như muốn long ra. Tựa như sợ nàng sẽ biến mất vậy.

“Trăn Trăn, Trăn Trăn …” Cằm hắn đặt trên tóc nàng, thì thầm lặp lại tên nàng một lần lại một lần.

“Ta ở đây.” Diệp Trăn Trăn thành thật để hắn ôm, vừa mở miệng, nước mắt thế nhưng tuôn rơi, “Ta sẽkhông bao giờ hồ nháo nữa.”

“Trăn Trăn, Trăn Trăn, …” Kỷ Vô Cữu mê muội lẩm bẩm, cái tên này trằn trọc trong miệng hắn, giống như khối mứt quả lăn qua lộn lại. Nàng là người khiến hắn tâm thần không yên nhiều ngày, sợ nàng chịu khổ, sợ nàng bị bắt nạt, mỗi khi nghĩ đến nàng có thể gặp ủy khuất, hắn đều cảm thấy ăn khôngngon ngủ không yên. hiện tại, cuối cùng hắn đã có thể ôm nàng vào trong ngực. hắn không thể khôngcảm thán, ông trời đối với hắn vẫn không tệ. Trái tim trống rỗng nhiều ngày nay bỗng chốc được lấp đầy, chua chua trướng trướng, cũng không biết là khó chịu hay thoải mái.

“Kỷ Vô Cữu, ta nhớ chàng.” Diệp Trăn Trăn khóc.

Kỷ Vô Cữu buông nàng ra, giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu nói, “Ta cũng nhớ nàng.”

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô giết rung trời. Kỷ Vô Cữu biết binh lính Đại Tề đã phát động vây công đối với tàn quân Nữ Chân, liền lôi kéo Diệp Trăn Trăn ngồi xuống một chỗ trong lều.

Diệp Trăn Trăn nhìn Kỷ Vô Cữu đá đầu Đóa Đóa qua một bên, liền nói, “hắn thật sự là nhi tử của A Nhĩ Cáp Đồ.”

“Vậy thì sao, dám đụng vào nữ nhân của ta, chết không đáng tiếc.” Kỷ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn trả lời, lại cảm thấy đau lòng.

“Chúng ta bắt hắn về, mới có thể đổi được càng nhiều lợi ích. Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.”

“Ta không thiếu chút lợi ích ấy.” Kỷ Vô Cữu nói, đột nhiên nghi hoặc hỏi, “Vì sao lúc sắp chết hắn lại kêu Thái hậu?”

“hắn … không có, ngươi nghe lầm.” Diệp Trăn Trăn chột dạ.

“thật không?” Kỷ Vô Cữu nheo mắt.

Diệp Trăn Trăn dứt khoát dựa vào ngực Kỷ Vô Cữu, “Kỷ Vô Cữu, ta khó chịu.”

Kỷ Vô Cữu biết nàng cố ý nói lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Nàng khó chịu chỗ nào, có phải cảm thấy cả người vô lực hay không?” Cả người vô lực chắc chắn do do ngửi phải Mạn Đà La.

Diệp Trăn Trăn gật đầu, lại lắc đầu. không chỉ cả người vô lực, trên người nàng còn có từng đợt khô nóng, ngứa ngáy như phát sốt, nhưng lại thanh tỉnh hơn, “Ta … nóng quá.”

Bây giờ là buổi tối, nàng lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, sao lại thấy nóng được?

Kỷ Vô Cữu cảm thấy kỳ quái, sờ trán nàng, có hơi nóng, nhưng không phải sốt.

hắn nhìn kỹ mặt nàng, má trái đỏ bừng có thể lý giải là do bị đánh, nhưng má phải không bị đánh, cũng nhiễm lên một tầng hồng. Đôi mắt nàng lấp lánh thủy quang, môi anh đào hé mở, hơi thở gấp gáp …

Kỷ Vô Cữu nhíu mày hỏi, “hắn đã cho nàng ăn cái gì rồi?”

“không biết,” Diệp Trăn Trăn cười nói, mị nhãn như tơ, Kỷ Vô Cữu nhìn nàng chằm chằm, vô thức liếm liếm môi.

“…” Nàng không biết, ta biết. Kỷ Vô Cữu thầm mắng một câu vương bát đản, ôm Diệp Trăn Trăn dậy, ra khỏi lều trại.

Phía ngoài, trận đánh diễn ra nhanh chưa từng có, binh lính Nữ Chân vừa trúng mê hương, đầu lĩnh lại chết, giống như ruồi bọ không đầu loạn thành một đoàn, kết quả chỉ có thể giơ tay chịu trói. Cho nên chỉ trong chốc lát, trận chiến đã nhanh chóng tiến vào tàn cuộc. Lục Ly đi tới, hỏi Kỷ Vô Cữu nên xử trí những tù binh này như thế nào.

“Giết ngay tại chỗ.”

Kỷ Vô Cữu mặt không đổi sắc thốt ra những lời này. Nơi này tiếp giáp với thảo nguyên Ô Lan Bộ, bọn họ cũng không có thiện tâm và lương thực dư thừa để mang theo mấy ngàn tù binh này trên đường hành quân. Nếu tùy tiện thả những tù binh này về, sau khi trở về, đám người này lại tấn công Đại Tề thì càng không có lời.

Sau đó, Kỷ Vô Cữu phân phó Vương Hữu Tài tìm hai bộ quần áo sạch sẽ, liền ôm Diệp Trăn Trăn đến bờ sông.

***​

Tắm rửa cho Diệp Trăn Trăn là một việc vô cùng khó khăn.

Kỷ Vô Cữu thề lúc đầu hắn không hề có tà tâm. Diệp Trăn Trăn một thân chật vật, trên mặt còn sưng đỏ, lại trúng dược loạn thất bát tao, dù hắn có dục cầu bất mãn đến thế nào đi nữa cũng không thể thừa dịp này mà giở trò xằng bậy. hắn chỉ định mang nàng đến bờ sông, để nàng tắm nước lạnh trừ đidược tính.

Nhưng chờ đến lúc hắn cởi quần áo của nàng ra, nhìn thấy thân thể mỹ lệ che mình trong dòng nước trong veo, dưới ánh trăng, mỗi tấc da thịt của nàng đều hiện rõ trước mắt hắn. Da thịt trắng nõn bóng loáng như sữa, dáng người mạn diệu, hai luồng song phong trước ngực đầy đặn mà duyên dáng cùng với hai nụ hồng mai …

Đột nhiên, Kỷ Vô Cữu phát hiện hắn quá tự tin đối với khả năng tự chủ của mình. Cảnh đẹp mong nhớ ngày đêm giờ hiện ra trước mắt, hắn kích động đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy, càng khôngdám chạm đến.

“Kỷ Vô Cữu?” Diệp Trăn Trăn kinh ngạc. Kỷ Vô Cữu nói nàng trúng độc, cần tắm nước lạnh để giải độc tính, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng vì sao vừa đứng trong dòng nước, hắn liền hai mắt đăm đăm, biểu tình ngây ngốc như vậy?

“Ừ.” Kỷ Vô Cữu hạ mắt không dám nhìn nàng thêm nữa. hắn đã có phản ứng, nhưng lại càng nhắc nhở chính mình không thể vọng động, ngày hôm nay Trăn Trăn vừa bị khinh bạc, như vậy chắc chắn sẽ bài xích việc này, hắn càng không thể để họa vô đơn chí …

Diệp Trăn Trăn cũng hiểu được tắm rửa mà cần có người hỗ trợ cũng không tốt. Vì thế nàng nói, “Ta đãcó khí lực, để tự ta tắm đi.”

Kỷ Vô Cữu được giải thoát, đưa khăn tắm cho nàng, vội vàng xoay người đi khỏi. đi đến chỗ cách nàng vài chục trượng, hắn thản nhiên cởi quần áo tắm rửa.

Hai người tắm một lúc lâu, sau khi mặc xong quần áo thì ngồi trên bờ cỏ lau tóc cho nhau. Lúc này trăng đã treo cao, hoa quang tỏa ra bốn phía. Ánh trăng thấm đẫm nhân gian, tầng sương mù mỏng manh bao phủ toàn thảo nguyên. Dòng sông Vi Lan nhuốm ánh trăng lấp lánh như bạc vụn từ chân trời chảy xuôi xuống.

Nhờ ánh trăng, Kỷ Vô Cữu nhìn má trái Diệp Trăn Trăn sưng đỏ đã bớt sưng phân nửa, nhưng hai má vẫn đỏ bừng như cũ, có lẽ do dược tính quá mạnh, trong nhất thời chưa thể tiêu thất hết. Có điều, lúc này nàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nghiêm túc cúi đầu lau tóc cho hắn. Kỷ Vô Cữu từ ánh mắt nàng thấy được hương vị triền miên, dục vọng vừa bình ổn không ít lại bị lôi kéo dục động. hắn không dám nhìn nàng, chỉ chăm chú lau khô mái tóc trên tay.

Tóc đã khô phân nửa, Diệp Trăn Trăn tùy ý vén lên, Kỷ Vô Cữu chỉ dùng một cây trâm nguyệt bạch giữ tóc.

Làm xong mấy việc này, Diệp Trăn Trăn chủ động dựa vào ngực Kỷ Vô Cữu, tùy ý hắn ôm. Hai người ôm nhau lẳng lặng ngắm trăng. Chỉ được một lúc, Kỷ Vô Cữu cảm thấy thân thể trong lòng run nhè nhẹ, hắn kinh ngạc, “Trăn Trăn, nàng lạnh à?”

“không phải, “ Trong thanh âm của Diệp Trăn Trăn có một tia nức nở, “Ta vẫn nóng …” Loại khí nóng này là huyết khí khô nóng, dù có tắm nước lạnh cũng vẫn không thể hóa giải.

“Trăn Trăn, cố nhịn một chút, bình tâm tĩnh khí liền ổn.”

Từ nhỏ đến lớn, điều Diệp Trăn Trăn không học nổi chính là chữ “nhẫn”. Nàng tóm lấy vạt áo Kỷ Vô Cữu, cọ cọ đầu vào ngực hắn, “Ta khó chịu.”. Loại khó chịu này ngứa vào tận trong xương cốt, nhất định phải làm gì đó để tiêu tan.

Kỷ Vô Cữu khó xử, nếu hắn nói không muốn thì chắc chắn là nói dối. Nhưng hắn lại không biết Trăn Trăn có thật sự sẵn sàng không, vạn nhất hắn lại tiếp tục làm sai điều gì …

“Vậy nàng muốn làm gì?” Kỷ Vô Cữu đành đem quyền quyết định trả về Diệp Trăn Trăn.

“Ta không biết.” Đến bây giờ, Diệp Trăn Trăn mới chỉ trải qua hai lần cá nước thân mật, mà cả hai lần đều không dễ chịu gì. Cho nên hiện tại, nàng cũng không có giác ngộ được mối liên hệ giữa cảm giác này và thể nghiệm cá nước kia. Nàng chỉ biết mình rất khó chịu, tất yếu phải làm gì đó để giảm bớt cảm giác này. Nàng không biết bản thân thật sự muốn gì, đầu óc của nàng tạm thời không thể suy nghĩ, lý trí cũng không thể cho ra đáp án chính xác, cho nên nàng thuận theo khát vọng chân thật sâu trong nội tâm … Rốt cuộc muốn làm gì nhất?

Diệp Trăn Trăn túm lấy vạt áo Kỷ Vô Cữu, nhìn xương quai xanh của hắn như ẩn như hiện, không do dự thăm dò hôn xuống. Hôn rồi cũng chưa thấy thỏa mãn, nàng duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của nó.

Tâm Kỷ Vô Cữu vốn đã rục rịch, lúc này càng không thể chịu nổi khiêu khích. hắn đỡ lấy gáy ngọc của nàng, ban đầu định đẩy ra, lại không tự chủ được mà trượt tay xuống gáy nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, thỏa mãn thở dài, “Trăn Trăn …”

Diệp Trăn Trăn nhận được cổ vũ, nàng ngẩng đầu lên, như chú chim non nớt đang chờ đợi được mớm ăn, khẽ nâng thân. Nhìn yết hầu phập phồng trước mắt, liền kề sát ngậm vào, mút nhẹ, đầu lưỡi khẽ liếm. Nàng thấy thứ này hình như không có hương vị gì, nhưng lại có thể khiến người ta yêu thích khôngmuốn rời miệng.

Kỷ Vô Cữu cảm thấy Diệp Trăn Trăn hút như vậy đem hồn hắn cũng hút bay theo. một tay hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, một tay nhẹ nhàng nâng gáy nàng, giúp nàng giữ vững tư thế này. hắnngẩng đầu lên, đem địa phương trí mạng nhất của mình hoàn toàn triển lộ hết trước nàng, để nàng tận tình hôn liếm. hắn hơi nheo mắt, nhìn mảnh trăng và những ánh sao lơ lửng trên cao, bạch quang nhàn nhạt hóa thành sương mù bảng lảng từ trời cao giáng xuống, lượn lờ quanh thân họ.

“Trăn Trăn …” thanh âm Kỷ Vô Cữu dần dần trở nên ám ách. Cảm giác mềm mại, tê dại trên gáy truyền khắp toàn thân khiến hắn rốt cuộc không thể khống chế được nữa, phiên thân áp đảo Diệp Trăn Trăn trên mặt đất, ngậm lấy môi nàng, dùng sức hôn.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy hôn một cái như vậy thì cảm giác khó chịu trên người có vẻ bớt đi một phần, vì vậy vô cùng phối hợp, còn chủ động ôm cổ hắn, hé miệng đưa lưỡi nghênh đón hắn.

… Đúng là đòi mạng mà!

Kỷ Vô Cữu vừa hôn Diệp Trăn Trăn, vừa cởi bỏ y phục của hai người, bày trên cỏ, để Diệp Trăn Trăn nằm lên trên.

Diệp Trăn Trăn trần trụi nằm xuống, gió lạnh thổi qua làn da làm nàng run rẩy, nhưng cảm giác khô nóng trong huyết mạch cũng không bởi vậy mà giảm bớt, ngược lại, dưới ánh nhìn nóng bỏng của Kỷ Vô Cữu còn càng tăng thêm.

Đến lúc này, Diệp Trăn Trăn đã biết sự tình tiếp theo mà bọn họ muốn làm là gì, tuy trong lòng còn cảm thấy không tự nhiên, nhưng so với trước kia đã phai nhạt rất nhiều, hơn nữa, loại cảm giác không tự nhiên này đã bị khát vọng mạc nhiên kỳ diệu trong thân thể lấn áp.

Kỷ Vô Cữu nghiêng người áp thân qua, cúi đầu hôn nhẹ khắp người Diệp Trăn Trăn. Dù hắn đã gấp đến trướng đau, nhưng hắn càng muốn Diệp Trăn Trăn thoải mái tiếp nhận hắn, thế nên không thể vội vã được.

Diệp Trăn Trăn tựa như nức nở, tựa như rên rỉ, chính nàng cũng không biết được mình đang phát ra âmthanh gì, chẳng qua là cảm thấy khô nóng trong thân thể đang xuôi theo mạch máu, phá tan mạch máu lan tới làn da, nổi lên từng đám lửa bên ngoài. Cố tình những nơi muốn bốc lửa đều là những nơi Kỷ Vô Cữu vuốt ve và lướt hôn.

Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa kích thích, làm dấy lên khát vọng trong nàng.

“Trăn Trăn, ta muốn vào, có thể không?” Kỷ Vô Cữu khàn khàn thông báo.

“Ân.” Diệp Trăn Trăn nhắm chặt hai mắt, bất tri bất giác đáp lại.

Kỷ Vô Cữu động thân mà vào, đổi lấy tiếng kêu nhỏ của Diệp Trăn Trăn, ngay sau đó là những giọt nước mắt rào rào lăn xuống. Nàng cắn chặt răng, chân mày hơi nhiếu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi kịch liệt run rẩy, như cánh bướm yếu ớt run run trong gió mưa lạnh, như kiệt lực ẩn nhẫn.

Kỷ Vô Cữu bị biểu tình này của nàng dọa đổ mồ hôi lạnh.

“thật thoải mái.” Diệp Trăn Trăn há miệng thốt ra, lời này tuy mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng ngữ điệu lại triền miên, ngọt ngấy, giống như con mèo nhỏ làm nũng.

“…” Trái tim đang treo cao cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tiếp tục.” Nàng thúc giục.

Kỷ Vô Cữu phủ người xuống, hôn lên nước mắt của nàng, trầm thấp cười, “Tuân mệnh.”

Hai thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau, vui vầy triền miên, thật lâu sau cũng chưa tách rời. Ngay cả ánh trăng cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng quơ lấy một đám mây trắng che khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.