Edit: Bách Tử Liên
một ngày nọ, Diệp Trăn Trăn nghe nói Quân khí giám Trương Phong muốn vào cung gặp Kỷ Vô Cữu, lập tức cũng muốn đến xem.
Kỷ Vô Cữu cho gặp Trương Phong ở Dưỡng Tâm Điện, lần này hắn ta đến chủ yếu là báo cáo về tiến độ nghiên cứu phát triển “Địa lôi”. Địa lôi là tên do Diệp Trăn Trăn đặt, thứ vũ khí này chôn ở trong đất, vừa chạm vào liền nổ vang như sấm, gọi như thế đúng là vô cùng tượng hình. Kỷ Vô Cữu cũng khôngthể không thừa nhận, Diệp Trăn Trăn rất có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu chế tạo quân khí.
Trương Phong giải thích sơ qua về nguyên lý hoạt động cơ bản của địa lôi cho Đế Hậu hai người, Diệp Trăn Trăn lắng nghe rất say sưa. Kỷ Vô Cữu nghe nói loại vũ khí này đã bước đầu hoàn tất, sắp tới cần tiến hành thử nghiệm hàng loạt thì lập tức vung tay, thưởng cho Trương Phong không ít bạc. Lại nghĩ đến sang năm mới, trên dưới Quân Khí Tư ắt hẳn sẽ vô cùng vất vả, hắn bèn thưởng thêm cho toàn bộ quan viên lớn nhỏ một lượt.
Làm hoàng đế cần có rất nhiều loại kỹ năng, khống chế hạ cấp chính là một trong số đó. Các quan viên nỗ lực vất vả, ngươi nhất định phải cho bọn họ thấy những nỗ lực đó đều được ngươi để mắt đến. Việc này nói thì dễ làm mới khó, ban thưởng gì đó đều phải đúng mực, thưởng quá hậu hĩnh, đối phương sẽkiêu căng ngạo mạn, thưởng quá ít lại khiến đối phương thất vọng. Cho nên nhìn từ góc độ khống chế hạ cấp, Diệp Trăn Trăn vẫn rất bội phục Kỷ Vô Cữu.
Sau khi Trương Phong nhận thưởng cùng ý chỉ rời khỏi, Kỷ Vô Cữu hỏi Diệp Trăn Trăn, “Nghe nói hôm qua nàng đã dọa chạy một con quỷ? Hoàng hậu không hổ là Hoàng hậu, Trẫm chỉ nghe nói quỷ dọa người chứ chưa nghe người dọa quỷ bao giờ.”
Diệp Trăn Trăn khinh thường, “Quỷ cái gì mà quỷ, nếu hắn là quỷ thì ta chính là Diêm vương.”
Kỷ Vô Cữu lại bắt đầu nói mấy lời không đàng hoàng, “Nếu Diêm vương xinh đẹp như nàng, cho dù làm quỷ, Trẫm cũng cam tâm tình nguyện theo gót.”
Diệp Trăn Trăn khịt khịt mũi, hỏi, “Mùi hương ở chỗ người là mùi gì vậy?” Từ lúc vừa vào cửa nàng đãphát hiện trong Dưỡng Tâm Điện có một mùi thơm nhàn nhạt, không giống mùi hoa quả, so với huân hương càng tự nhiên hơn, có chút giống bạc hà nhưng lại không mát lạnh tỉnh thần như bạc hà, ngược lại tạo cho người ta một cảm giác ấm áp thoải mái vô cùng.
“Nàng đoán được rồi hả?” Kỷ Vô Cữu nói xong, chỉ chỉ chậu than, “Bên trong này đốt chính là Hải lý hương.”
“Hải lý hương là gì?” Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ nghe qua thứ này.
“Đây là một loại gỗ sinh trưởng trên hải đảo do Lữ Tống tiến cống, thời điểm thủy triều dâng sẽ tràn khắp cả tiểu đảo, nhìn từ xa loài cây này tựa như mọc trên mặt biển, đó là lý do nó có tên gọi Hải lý hương. Hằng năm bọn họ đều tiến cống loại gỗ này nhưng vì trên thân gỗ có mùi tanh của biển, người Trung thổ ngửi không quen nên rất ít người biết. Vài ngày trước mẫu hậu sai người đốt Hải lý hương thành than, sau đó đặt trong chậu sưởi ấm, dùng không khác gì than chỉ bạc mà còn có hương thơm. Trẫm ngửi thấy không tệ nên bảo người ở Tích Tân Tư cũng mang sang đây một ít.” Kỷ Vô Cữu nhẫn nại giải thích cho nàng.
Diệp Trăn Trăn lại khịt khịt mũi, “Ta ngửi cũng thấy dễ chịu.”
“Nếu nàng thích như vậy, chỗ Trẫm còn rất nhiều, nàng cứ lấy đi, chút nữa Trẫm sẽ sai Tích Tân Tư mang đến thêm.”
Diệp Trăn Trăn có chút do dự, cảm thấy thứ này nếu là do Thái hậu làm ra, khó bảo đảm không có huyền cơ gì trong đó.
Kỷ Vô Cữu nhìn thấu lo lắng của nàng bèn nói, “Yên tâm đi, Hải lý hương này Trẫm cũng dùng vài ngày rồi, không có gì bất thường cả.”
Cũng đúng, cho dù Thái hậu có quỷ kế đa đoan cũng sẽ không hạ độc thủ với con mình. Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn gật đầu.
***
Những ngày đầu năm mới, trừ việc thúc giục Quân Khí Tư nhanh chóng nghiên cứu hỏa khí mới, thật ra căn bản Kỷ Vô Cữu không có chính sự gì phải làm. Dù là Hoàng đế cũng có lúc muốn buông thả thể xác và tinh thần.
Chẳng qua hắn đang vội một chuyện khác: quái bệnh của hoàng hậu rốt cuộc phải làm sao mới trị khỏi….
Vì thế, hắn cho gọi từng thái y của Thái Y Viện đến hỏi, nhưng những lão già ngày thường y thuật cao minh này đều chưa từng nghe qua loại bệnh tương tự, ngay cả người có y thuật tốt nhất uyên bác nhất như Thiết Thái y cũng vô kế khả thi.
Kỷ Vô Cữu hỏi hết tất cả những người hắn nghĩ là có thể chữa được bệnh này nhưng vẫn không có đáp án. Vì vậy hắn rất buồn phiền.
Chính trong thời điểm phiền muộn, Phùng Hữu Đức đến báo, “Hoàng thượng, Đậu tiên sinh đến chúc mừng năm mới.”
Đậu râu xồm tuy là hòa thượng, cả ngày ra vẻ thanh cao “Ta là sứ giả của thần linh, ta muốn phổ độ chúng sinh”, kỳ thật rất mưu trí, không bỏ qua bất kì người nào cần lấy lòng, hiện tại ông ta đã nhập gia tùy tục, đi khắp nơi chúc Tết mọi người. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, lão râu xồm này tuy rằng hay nói mấy chuyện kì quái nhưng nhìn từ góc độ khác cũng miễn cưỡng coi là kiến thức rộng rãi, nói không chừng ông ta biết lý do của loại bệnh lạ này.
Vì vậy Kỷ Vô Cữu truyền Đậu râu xồm tiến vào, sau khi nói mấy lời khách sáo, hắn hỏi, “Tiên sinh có từng nghe qua tình huống khi nam nữ làm chuyện phòng the, người nữ cảm thấy chán ghét buồn nôn không?”
“???” Đậu râu xồm miễn cưỡng có thể nghe hiểu khẩu ngữ nhưng với những câu văn nhã một chút thìhơi quá sức.
“…Tức là muốn ói.”
“Vâng, Hoàng thượng, đích thực vi thần đã nghe qua chuyện này.” Đậu râu xồm đáp. Ông ta đã được phong Tây học Tiến sĩ, khi nói chuyện với kcv cũng tự xưng vi thần.
“Sao?” Kỷ Vô Cữu kích động, thiếu chút nhảy dựng khỏi long kỷ, “Tiên sinh biết lý do vì sao không?”
Kế tiếp, lời Đậu râu xồm như một tia sét ngũ sắc bổ thẳng vào đầu Kỷ Vô Cữu. Ông ta nói: “Đó là vì nữ nhân này chỉ thích nữ, không thích nam,” khựng một chút, thấy Kỷ Vô Cữu ngây ra như phỗng, ông ta lại nói thêm “Đây là tội lỗi, phải sửa.”
“…”
Là một Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi hay mang thù, đời nay Kỷ Vô Cữu đã ghi tên rất nhiều người vào sổ đen, nhưng chưa có người nào nghiêm trọng như Đậu râu xồm. Thậm chí Kỷ Vô Cữu cảm thấy, so với câu này của ông ta, những việc ác Diệp Tu Danh đã làm đều sáng chói hẳn lên.
Chẳng trách tổ sư gia của bọn họ bị người ta đóng đinh lên Thánh giá, Kỷ Vô Cữu cắn răng nghiến lợi nghĩ, hiện giờ hắn cũng rất muốn đem đóng đinh lão râu xồm này.
Kỷ Vô Cữu nhịn nữa ngày, cuối cùng chỉ sai Phùng Hữu Đức dẫn vài người đuổi Đậu râu xồm ra khỏi Càn Thanh Cung.
hắn không thể làm gì ông ta, người này tuổi đã cao, vạn nhất đụng một hai cái đã xảy ra chuyện, Diệp Trăn Trăn nhất định sẽ không vui.
Sau đó, Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung thăm Diệp Trăn Trăn. Vừa vào buồng sưởi, hắn liền thấy khôngổn, Diệp Trăn Trăn đang đắp chăn nằm ngủ trên giường, đầu toát đầy mồ hôi làm tóc trên trán ướt sũng.
Kỷ Vô Cữu biết, tuy Diệp Trăn Trăn tham ngủ nhưng cũng chỉ ngủ sớm dậy trễ hơn người bình thường một chút, giữa ban ngày mặt mà ngủ thực không bình thường. hắn bèn đánh thức nàng, “Trăn Trăn, nàng không khỏe sao?”
Diệp Trăn Trăn dụi dụi mắt, tỉnh táo hoàn toàn, “Hoàng thượng, người đã tới.” nói xong liền muốn xuống giường.
Kỷ Vô Cữu giữ nàng lại. hắn sờ trán nàng, không nóng nhưng trên lòng bàn tay dính một lớp mồ hôi. Nhìn kỹ, sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi uể oải, Kỷ Vô Cữu liền cau mày quay đầu hỏi Tố Nguyệt, “Chủ tử của ngươi làm sao vậy?”
Thoạt nhìn hình như tinh thần Tố Nguyệt cũng kém hơn, “Bẩm Hoàng thượng, hai ngày nay nương nương bỗng nhiên tham ngủ, nô tỳ cũng không biết vì sao.”
“Mau truyền thái y.”
Lúc này người đang trực Thái Y Viện là Đinh Thái y, ngoài 30 tuổi, tuy y thuật không cao minh bằng Thiết Thái y nhưng trong những người cùng thế hệ cũng coi như là nhân vật nổi bật. hắn vừa bắt mạch cho Diệp Trăn Trăn vừa tự lẩm bẩm, “Chậm mà hay ngừng, ngừng có quy luật, đây là mạch tượng khi cơ quan nội tạng suy nhược ------ gần đây nương nương không có thương tích gì chứ?”
Tố Nguyệt đứng bên cạnh đáp, “không có, từ sau khi vết thương ở chân nương nương khỏi hẳn, người vẫn luôn vô cùng cẩn thận, da cũng chưa từng bị rách.”
“Vậy có gặp chuyện kinh hãi gì không?”
Đinh Thái y vừa hỏi, ba người lập tức sửng sốt. Nếu nói kinh hãi, chỉ có chuyện ma quái hai ngày trước, nhưng Diệp Trăn Trăn rất rõ mình không hề bị dọa sợ, sao lại có mạch tượng kinh hách được chứ? Kỷ Vô Cữu cũng tin với lá gan của Diệp Trăn Trăn, chỉ có nàng dọa quỷ chứ không có quỷ dọa nàng, hiệngiờ gặp tình trạng này, nhất định có nguyên do khác.
Đinh Thái y thấy ba người đều chỉ trầm tư không trả lời, trong lòng liền hiểu rõ. Ở trong hoàng cung hỗn loạn, giả bộ hồ đồ là kỹ năng cơ bản nhất, cho nên hến không hề hỏi, chỉ nói, “đã vì kinh hãi, vi thần lập tức kê một đơn thuốc an thần bổ khí.”
“Chậm đã,” Kỷ Vô Cữu ngăn Đinh Thái y lại, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Tố Nguyệt, nói, “Ngươi cũng bắt mạch cho Tố Nguyệt đi.”
Đinh Thái y tuân lệnh bắt mạch cho Tố Nguyệt, chợt thấy ngạc nhiên, “Sao lại là mạch tượng tương tự?”
không chờ Đinh Thái y hỏi, Tố Nguyệt liền đáp, “Nô tỳ không bị thương, cũng không bị kinh hãi gì.”
Hoàng hậu và Tố Nguyệt đều nhìn thấy quỷ, không quá hai ngày liền xuất hiện mạch tượng kinh hách, nếu nói không phải có người giở trò thì ai tin? Kỷ Vô Cữu giương mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, phát hiệntrong mắt nàng hiện lên vẻ đã hiểu rõ.
“Quả nhiên có hậu chiêu.” Diệp Trăn Trăn cười lạnh.”
“Loại mạch tượng này nếu tiếp tục kéo dài, không chữa trì sẽ có hậu quả gì?” Kỷ Vô Cữu hỏi Đinh Thái y.
“Hồi Hoàng thượng, nếu không chữa trị, thân thể sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng…kiệt lực mà chết.”
“Nếu trị theo phương pháp chữa chứng kinh hách quá độ, có chắc chắn khỏi bệnh không?” Kỷ Vô Cữu lại hỏi.
“Chuyện này…” Đinh Thái y thấy phản ứng của bọn họ, liền biết trong này có nội tình, châm chước nói, “Nếu như nương nương khởi bệnh từ nguyên nhân khác, vi thần cũng khó mà nói trước.”
Đúng vậy, đến lúc đó nếu Diệp Trăn Trăn chết, chính là bị quỷ dọa chết, mọi chuyện thuận lý thành chương, phỏng chừng cũng sẽ không ai tìm hiểu kỹ. Diệp Trăn Trăn càng nghĩ càng sợ, người này thủ đoạn không chỉ âm độc mà còn xảo diệu, quả thật có thể nói là giết người vô hình. Nếu như nàng lúc ấy thật sự bị quỷ dọa thét lên, đừng nói người ngoài, chính nàng cũng phải tin rằng mình bị kinh hách quá độ.
Cho thái y lui xuống, Kỷ Vô Cữu đi qua đi lại liên tục trước giường Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn bị hoàng bào của hắn làm chói mắt tới mức choáng váng, ngáp một cái lại muốn ngủ, thân thể khôngkhống chế được lại nằm phịch xuống giường.
“không được, nàng không thể tiếp tục ngủ.” Kỷ Vô Cữu nâng Diệp Trăn Trăn dậy, “Tố Nguyệt, hầu hạ nương nương mặc quần áo, hôm nay hai người các ngươi dọn đến Càng Thanh Cung.”
Chủ tớ đồng thời trúng chiêu, Khôn Ninh Cung này nhất định đã sớm bị người ta động chân động tay, bất luận thế nào, trước đem các nàng chuyển đến nơi an toàn rồi nói sau. Kỷ Vô Cữu bế Diệp Trăn Trăn lên, nhìn nàng lười biếng, hoàn toàn không có vẻ hoạt bát vui tươi thường ngày, hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ.