Hoa sen tỏa hương, Triêu Mặc
mới nạp một vị trắc phi, tên là Phi Vân. Phi Vân chính là Diệu Đảm, Diệu Đảm
cũng là Phi Vân.
La Trường Khanh lại giúp nàng một lần, Thần Quang không khỏi lâm vào mê mang,
lòng của nàng vẫn cứng, chỉ là tại sao có một khoảnh khắc tựa hồ thấy được Tử Khiên
ca ca...
Lắc đầu một cái, La Trường Khanh đối với nàng tốt như vậy, đơn giản là vì đền
bù thiệt thòi đối với Thần Quang và Tiết Thần Quang bị hắn giết chết.
Cho nên Thần Quang cũng muốn giết ngươi, Tử Khiên ca ca, thật xin lỗi.
Đời này, còn sống chỉ là vì báo thù, nếu không nàng không cho là mình còn có lý
do gì đáng chống đỡ đến bây giờ. Cuộc đời tàn nhẫn đã sớm bóp chết Thần Quang
tự do chánh nghĩa thuần khiết, Thính Tuyết còn sống cho tới bây giờ cũng không
có một khắc tự chủ quyết định vận mạng, từ khi có tri giác mới, nàng chính là
đầy tớ, không ngừng bị nô dịch, ăn thức ăn bốc mùi, mặc y phục bẩn thúi, đợi
đến thân thể trưởng thành lại bị tắm sạch sẽ làm đồ chơi bán ra, ba ngày tối
tăm kia, sống giống như súc vật, không hề có tôn nghiêm, may là tất cả vũ nhục,
nàng đều gắng gượng qua, như vậy còn có cái gì có thể ngăn cản điều nàng muốn
theo đuổi.
Tử Khiên ca ca, cùng ta chết đi!
Nàng nghĩ tất cả phương pháp lung lạc lòng người, so với mặc Diệu Đảm ghen
thích khóc khóc, luôn khi dễ nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Triêu Mặc, Thần Quang
lấy được tôn kính của mỗi người làm Đông cung, nàng đã sớm là chủ mẫu có thực
vô danh. Triêu Mặc cam chịu tất cả, ngay cả tổn thương nàng hơn, cũng chưa từng
chân chính tước đoạt những thứ nàng cố gắng đoạt lấy. Chỉ là không bao giờ đụng
nàng nữa, cũng ăn đủ cần thái.
Thế lực La gia lại bắt đầu từ từ tăng trưởng, không biết Hiền phi dùng phương
pháp gì, lại khiến thân thể Đế Quân từ từ chuyển biến tốt, cả ngày lẫn đêm ở
bên cạnh Đế Quân thương tâm rơi lệ, tự thuật con trai của nàng chết thảm như
thế nào, hôm nay nhi tử không có, nàng cũng không phải là hoàng hậu, về sau làm
sao sống, Triêu Mặc đứa bé kia vẫn luôn không thích nàng.
Đế Quân sủng ái nàng không giảm, chỉ là một như thường lệ kiên định ý nghĩ
không lập hoàng hậu. Hiền phi biết, trong lòng của hắn chỉ có Đoan Tĩnh, chỉ có
nữ nhân hạ tiện đó! Cái gì nhất quốc chi mẫu, rõ ràng chính là tiện phụ hồng
hạnh vượt tường, câu dẫn nam nhân, người khác không biết, nàng còn không rõ
ràng sao.
Chỉ là tiện phụ này quá kiêu ngạo, cho là chuyện xấu của mình không ai phát
giác, cho đến khi nàng sinh ra nữ nhi dã chủng cho người nam nhân kia, Đế Quân
rốt cuộc giận dữ. Trận tru diệt kia, nếu như không có Đế Quân ở sau lưng ủng
hộ, làm sao có thể tiến hành hoàn mỹ như thế, Triêu Dực tự tay giết Tiết Nhân
Cẩn, mặt rồng của Đế Quân cực kỳ vui mừng!
Có một lần La Trường Khanh thẳng thắn nói với Triêu Mặc, bây giờ ngươi đã được
như nguyện phu thê tình thâm với giai nhân, trong này có bao nhiêu là nhẫn nhịn
của ta, ngươi tự rất rõ ràng, như vậy hãy để cho tất cả trở lại nguyên điểm, ta
không đụng ngươi, ngươi trả Thính Tuyết cho ta.
Triêu Mặc hừ lạnh một tiếng, cười mà không nói.
Trả? Tại sao phải trả, chẳng lẽ cho ta xem các ngươi phu thê tình thâm!
Triêu Mặc uống rất say, trong trạng thái hỏng bét chạy vào phòng của Thần
Quang, dọa nàng giật mình.
Nàng cũng không phải là lần đầu tiên, tự nhiên biết nam nhân thần trí mơ hồ này
sẽ không bận tâm nàng bao nhiêu, chỉ biết làm nàng bị thương, cho dù nói lời
hay khuyên can, dụ dỗ thế nào đều không nghe, hung ác nắm nàng đang muốn chạy
trốn, đặt nửa người nàng lên bàn, Thần Quang bị đau khóc lên.
Diệu Đảm ở trong vườn hoa lệ nhất Đông cung, tâm thần bất an, cho đến người làm
nói cho nàng biết, thái tử điện hạ ở tây viên của Tuyết nương nương, nàng như ở
trong mộng mới tỉnh, vừa giận vừa hận ngã ngồi ở trên giường lần nữa, hung hăng
ném vụn vòng ngọc Triêu Mặc mới tặng nàng ngày hôm qua!
Tia nắng ban mai chưa sáng, Triêu Mặc đã tự mặc quần áo tử tế nhếch nhác chạy
trốn.
Thần Quang không nhúc nhích nằm trên bàn, sau lại mơ mơ hồ hồ bị người ôm lấy,
đặt ở trong chăn, đại phu đã tới ba chuyến, băng bó vết thương lại kê đơn
thuốc, cả ma ma cũng tới chăm sóc nàng.
Thương lành, nàng có vẻ trầm tĩnh hơn bình thường, Thanh Liễu yên lặng chăm sóc
nàng, có lúc rất hi vọng nàng có thể khóc một lần, vậy có lẽ sẽ còn dễ chịu hơn
chút, chỉ là nàng tựa hồ chưa bao giờ khóc.
Tháng chạp tuyết bay, nàng và Diệu Đảm đồng thời mang thai.
Diệu Đảm vẫn lấy nước mắt rửa mặt, càng thêm ra lệnh phàm là chỗ nàng đi ngang
qua không cho phép Thần Quang xuất hiện. Tựa hồ ỷ vào mang thai, tất cả mọi
người không dám chọc nàng không vui, nàng không vui, đứa nhỏ trong bụng liền
không dễ qua, nếu đứa trẻ có chuyện 1ai cũng đừng nghĩ tốt hơn!
Người làm Đông cung nhất thời đều cảm thấy bất an, oán hận không dứt, đều là
mang thai, vì sao Thính Tuyết nương nương không hề bực tức, chưa từng nghe nói
trong tây viên có chuyện ngược đãi người làm truyền ra.
Triêu Mặc tâm phiền ý loạn, số lần đi thăm Diệu Đảm càng ngày càng ít, chưa
từng cảm thấy chán ghét Diệu Đảm như vậy! Ngày trước hắn quả thật thích nàng,
mà nàng cũng rất yêu hắn, khắp nơi giúp hắn, cho nên hắn quyết định kính trọng
nàng cả đời, chỉ là thành thân mới phát hiện tất cả tốt đẹp cũng chịu không
được thời gian tẩy rửa, Diệu Đảm trừ khóc chính là gây, đều nhìn chằm chằm từng
nha đầu vô tội xinh đẹp trải qua bên cạnh hắn, thậm chí tự mình đổi một người
tướng mạo tục tằng, mỗi ngày nhìn mắt đều không thoải mái.
Đừng nói tiểu thiếp khác, Đào Diệp đã bị nàng đánh một lần, khóc thiếu chút nữa
tắt thở, Quang nhi cũng may, thông minh hơn Diệu Đảm rất nhiều, làm cho không
người nào có thể bắt lỗi. Vì vậy Diệu Đảm càng thêm tức giận, rồi lại khổ nổi
tìm không ra tật xấu, chỉ có thể cả ngày quấn hắn khóc lóc kể lể Quang nhi chỗ
này không tốt chỗ đó không tốt, lại phát triển đến mức không cho hắn đến gần
Quang nhi.
Mà hắn cũng đang chiến tranh lạnh với Quang nhi, tính toán không để ý tới, điều
này cũng làm cho Diệu Đảm ỷ sủng mà kiêu, cho là hắn cho mình muốn gì được đó,
càng vô lễ!
Ngày đó, hắn phát giác La Trường Khanh có tình sâu với Quang nhi, mà mình lại
vẫn chẳng hay biết gì, ghen ghét không ngừng, uống rất nhiều rượu, mượn rượu
giả điên xông vào sân làm hắn ngày nhớ đêm mong, dọa sợ nàng, hèn hạ làm thương
tổn nàng...
Hiện tại nàng mang thai, ánh mắt nhìn hắn hơi có né tránh, Đào Diệp thận trọng
tới tìm hắn một lần, nói mình và Quang nhi tỷ muội tình thâm, hi vọng tương lai
nhận con của Quang nhi thành của mình để nuôi dưỡng.
Hắn biết đây là ý tứ của Quang nhi, bởi vì nàng không có danh phận, đem con cho
Đào Diệp làm con thừa tự, tối thiểu tương lai còn có thể được gọi là con của
Diệp phi. Hắn không muốn nếu để cho nàng thất vọng, liền đồng ý.
Sau đó xảy ra một chuyện khiến Triêu Mặc hoàn toàn thanh tỉnh, vô cùng xác định
mình thật không cách nào yêu Diệu Đảm, lấy cớ nhiều hơn nữa hắn cũng yêu không
nổi. Nữ nhân này tựa hồ càng ngày càng cố chấp, hoàn toàn xem Quang nhi trở
thành kẻ thù, lại vì đoạt một bà mụ của Quang nhi mà bắt đầu khóc rống, cả con
cũng khóc ra luôn, lần này nàng thật không khóc được nữa, tự biết gây đại họa!
Những người làm cả ngày bị nàng khi dễ không dám thở mạnh cuối cùng thở nhẹ một
hơi, thay vì để cho nàng ỷ vào mang thai gây náo loạn mọi người, chẳng bằng
không sinh thì tốt chơn.
Có lẽ là uất ức sau khi sinh non, có lẽ là phát giác Triêu Mặc hoàn toàn thất
vọng đối với nàng, cả Diệu Đảm cũng phát giác mình càng ngày càng không giống
mình, điên cuồng, cố chấp, ác độc... Ngày trước nàng rõ ràng là đơn thuần,
chẳng lẽ ghen tỵ thật sẽ khiến người trở nên xấu, cũng có lẽ nàng từ nhỏ đã là
tính tình này, chỉ là chưa bao giờ biết mất đi, vẫn được người che chở trong
lòng bàn tay, tất cả mọi người yêu nàng, nàng không có cảm thấy nguy cơ cho nên
mới đơn thuần, bây giờ lại bị Thính Tuyết phá hủy tất cả.
Nàng trơ mắt nhìn Thính Tuyết sinh ra một đứa con trai, tức giận nôn ra một
ngụm máu. Có một ý niệm như rắn độc hờ hững trồi lên đầu.
Lợi dụng bối cảnh của mình, nàng tìm đến một cái yếm, là của một đứa bé mới
chết vì bệnh đậu mùa. Nàng muốn cho con trai của Thính Tuyết mặc cái yếm này
vào...