Hoàng Hôn Cuối Trời

Chương 7: Chương 7: Đính Ước - Công Chúa Ngọc Vy Xuất Hiện




Trường Frozen Star

Huỵch...huỵch...huỵch...Rầm!!!!!!

- Vũ Hoàng Minh Dương!!!!!!!!!! Giải thích cái coi!!!!!!!

Một loạt những tiếng động kinh dị kết thúc bằng tiếng nói oang oang của một “thằng nhóc“. Cả lớp quay ra nhìn chằm chằm. Én...én...én...en! Quê...quê...cậu ta không có ở lớp!!!

Tuy nhiên với độ dày mặt của mình thì tôi vẫn rất tự nhiên hùng hổ túm cổ thằng đệ tử gần nhất, trừng mắt với nó

- Lão Dương đâu???- Giọng nói sặc mùi bạo lực

- D...dạ...Dương chưa có tới!- Minh, nạn nhân xấu số mới bị tóm lắp bắp, run lập cập

Huỵch...Rầm!!!!

- Vũ Hoàng Minh Dương!!!!!

Lại một tiếng hét chói tai lôi đầy đủ tên họ của “pác” Dương ra! Lam mặt mũi hằm hè như đâm lê. Chỉ cần có thêm con dao thì ok!

Hôm nay cánh cửa thảm nha!

.

.

.

- Làm sao mà hai đại ca tìm Dương vậy?- Đức đặt lên bàn hai lon coca, cười

- Có việc ý mà!- Tôi với lon nước, pật nắp uống. Lam mở cuốn Kuroko No Basket đọc. Với Lam...rảnh là lại mở manga ra đọc. Đức lắc đầu, cười nhẹ. Nó đã quá quen với cảnh này rồi.

- Yo!- Chiếc balo quen thuộc cùng giọng nói kia thành công kích hoạt hai quả boom nổ chậm.

Kịch

Hai đứa đồng loạt đứng dậy khi Dương đã yên vị với gương mặt tỉnh bơ ngây thơ. Các bạn hãy hình dung ra hai con ác ma đang sôi máu cùng một con cừu ngây ngô.

- Hai người...ơ!- Dương chưa nói hết câu thì đã bị ngắt bởi cây gậy trên tay tôi đang gõ nhịp trên bàn. Tôi và Lam nhìn cậu ta, cười kinh dị.

- Không giải thích rõ thì xác định nha tềnh iu!- Lam rờ 1 lọn tóc đen nhánh của Dương, giọng đẩy lên 1 tông

- Hìhì!- Tôi cũng cười đểu hưởng ứng. Đảm con gái chụm đầu vào nói xấu nhưng tôi không quan tâm. Dương có lẽ đã biết mình đắc tội gì liền hắng giọng, cười ngây ngô:

- Lúc nào thích hợp tớ nói cho!- Lẽ ra khi nó nói xong thì sẽ được đi về nơi xa lắm. Khổ một cái là cả hai đứa này bị mắc bệnh mê giai bẩm sinh. Thế quái nào lại bị gương mặt hotboy nai tơ kia lừa, gật đầu cái rụp. Sau này nghĩ lại mới thấy mình sao mà ngu dễ sợ luôn T.T

.

.

.

4 tiết học trôi qua yên ổn. Lam đọc truyện, Dương chăm chú nghe giảng. Túm lại là hai đứa tụi nó không quan tâm gì đến xung quanh. Tôi lúi húi vẽ mấy bức tranh anime.

Giờ ra chơi tiết 5, tôi vặn cái lưng muốn cứng lại của mình. Dạo này không phải lên phòng giám thị nữa, tự thấy mình ngoan quá chừng ^_^

- Ra ngoài chút nha!- Tôi cười với Lam và Dương rồi đi ra canteen mua gì đó uống.

.

.

.

Sân trường ít người, lác đác vài cô bạn nắm tay nhau đi dạo hay một cặp đôi nào đó cố gắng níu giữ những kỉ niệm tuổi học trò.

Frozen Star vốn là trường quý tộc nên học sinh lười hoạt động lắm. Tụi con trai lớp tôi thì toàn đá bóng ở sân vận động thôi hà! Mà trước khi bị ông Thắng - chú tôi lôi vào cái trường này thì tôi, thằng Vũ, thằng Minh có những kỉ niệm hết sức vui và khó quên. Tôi thấy nhớ!

Bộp!

- A! Có thấy đường không vậy hả đồ mù?- Đứa quái nào đó đâm sầm vào tôi. Đính chính, cái giọng đó không phải là tôi vì tôi không bao giờ nói một câu ngu như vậy. Người mù tất nhiên không thấy đường rồi chửi chi mắc công. Và còn nữa, nếu là tôi thì không bao giờ tốn thời gian chửi nó mà sẽ túm cổ đập nó mới đúng =…=

Con nhỏ sau khi bị tôi va...à không...va phải tôi đứng dậy, giương đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn tôi khó chịu. Tôi đứng dậy, phủi lại chỗ quần jean bị bẩn, tính đi tiếp. Tôi không dây với đám tiểu thư!

- Xin lỗi mau!- Khi tôi chưa kịp cất bước thì nó đã khoanh tay ra lệnh. Tôi suýt sặc dù trong miệng không có gì. Thể loại gì đây? Vừa ăn cắp vừa la làng?

- Không thì sao?- Tôi nghiêng đầu cười thách thức. Phong đại ca ta đây mà phải xin lỗi một con nhóc chảnh choẹ á! Trời sập đi nhé!

- Tao sẽ cho mày xoá tên mãi mãi ở cái trường này!- Con nhóc con vênh mặt nói. Tôi suýt sặc lần hai. Ối trời! Nó nghĩ nó có thể đuổi được tôi khi hiệu trưởng là chú ruột tôi? Và nó nghĩ nó là ai mà dám nói năng kiểu đó với tôi - Trần Phong Di - Đại ca của trường!?

- Giỏi thì đuổi thử đi! Bạn chưa đủ trình độ đâu!- Tôi dùng giọng lịch sự, nhún vai cợt nhả - Tên tôi Trần Phong Di! Bạn cứ tới phòng hiệu trưởng hay phòng giám thị mà hỏi nhé! Okey!- Tôi nhếch môi. Trần Phong Di này đừng đứa nào mong bắt nạt được nhé! Tha không gây sự với bọn mày là ngon rồi!

.

.

.

- Eh! Tui vừa gặp một con nhỏ khùng cực hai ông bà ạ!- Tôi ném cho Lam với Dương mỗi đứa lon soda, cười tươi rói

Lam vừa pật nước vừa lúi húi đọc mà không ngẩng lên:

- Như thế nào?

- Này nhá! Tui đang đi, nó đâm vào tôi. Mà hai ông bà biết nó nói gì không? Nó bảo: “ Có thấy đường không vậy hả đồ mù!”- Tôi hào hứng kể lại

- Ahahahaha!!! Con nhỏ này không chỉ khùng mà là bị thiểu năng nữa!!!- Lam ôm bụng cười sặc sụa

- Trời ơi! Người mù chắc chắn là không thấy đường rồi!- Dương mỉm cười, không có ngoác ra như Lam để “đảm bảo vẻ đẹp hotboy không bị vấy bẩn”

- Nói thật là tui thấy thương cảm cho con nhóc đó!- Tôi cười. Công nhận nó rất xinh nhưng mà còn khùng hơn cả tôi! Ít ra thì tôi không bao giờ phát ngôn ra mấy câu giống kiểu:“ Mặt trời lặn ở đằng Tây phải không?” giống nhỏ đó

.

.

.

Tiết 5 - Sinh hoạt lớp => mai được nghỉ

Trường tôi không nghỉ hè mà nghỉ đông. Hiện giờ là tháng 6 trời nắng chang chang vẫn phải đi học. Trường vào học từ tháng 5, mà tháng 9 mới khai giảng, tôi hết nói nổi ông chú mình. Mấy lúc phải lê lết khỏi cái điều hoà thân yêu mà ngày xưa, vào thời gian này tôi ngủ để đội nắng đi học, tôi chỉ muốn đập cho ổng một trận. Nếu không vì vai vế thì lão chỉ đáng tuổi anh tôi ==”!

Vì vậy nên tôi rất ngoan, chăm chú nghe cô nói trong lúc nằm gục trên bàn. Phải nâng niu từng ngày nghỉ...ít nhất là giữa cái thời tiết này. Nhưng...tôi không chịu nổi...

- Hôm nay lớp chúng ta lại vinh hạnh có thêm một nhân vật mới chuyển tới!- Cô giáo thu dọn tài liệu, mỉm cười. Cái thông tin này khiến đứa đang nằm vạ vật như tôi bật dậy như lò xo. Íhíhí...học sinh mới à? Trai hay gái vậy? Trai thì ta sẽ kêu thằng Vũ thu nạp. Gái thì kệ nó!

Tôi tủm tỉm cười hết sức thâm hiểm, không biết có hai đứa nhìn mình chằm chằm.

- N.ó.b.ị.g.ì.v.ậ.y.D.ư.ơ.n.g?- Lam thì thào, chỉ chỉ vào tôi

- B.i.ế.t.c.h.ế.t.l.i.ề.n!- Dương nhún vai

Cô chủ nhiệm đang nhận điện thoại. Nhanh nào, nhanh cho ta xem mặt ngươi đi!

Vậy là tôi chờ đợi trong con mắt kì dị của hai đứa bạn thân.

.

.

.

- Rồi! Xong! Bạn ấy tới rồi!- Cô cúp điện thoại. Tôi nhìn ra phía cửa. Do đang bật điều hoà nên cửa đóng kín mít. Đây rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi. Nhanh nhanh đi. Trí tò mò đang xâm chiếm suy nghĩ và cảm xúc của tôi. Cầu trời cho nó là trai!

Cạch!

Cánh cửa mở ra, một thân người bước vào đồng nghĩa với việc hai con mắt tôi trợn trừng, toàn thân cứng đờ. Sao..sao lại...

LÀ NÓ???

- Trời...trời ơi...- Dương lắp bắp, run rẩy.

Tôi nuốt nước miếng lấy lại bình tĩnh quay sang Dương:

- S...ao...vậy?

Dương hít một hơi, quay lại:

- Co...con...nhỏ đó...ở đây...

Tôi không hiểu được ý nghĩa câu nói của cậu ta. Đang định hỏi lại thì cô giáo cắt ngang:

- Đây là học sinh mới! Em ấy sẽ học cùng chúng ta từ bây giờ!- Đoạn quay sang- Em giới thiệu đi!

Con nhóc đó khẽ vắt lọn tóc nâu qua tai, duyên dáng nói:

- Hi mọi người! Tớ tên Nguyễn Trần Ngọc Vy! 14 tuổi! Rất vui được làm quen!- Cúi đầu 1 cách bài bản.

Bốp...bốp...bốp...

Lộp bộp...lộp bộp...lộp bộp...

Hai tràng vỗ tay đối lập nhau. Con gái vỗ tay rất sung, con trai thì uể oải. Vy hơi bất ngờ trước sự phản ứng của học sinh trong lớp nhưng vẫn cười.

Dưới cuối lớp có ba đứa ba biểu cảm khác nhau. Một đứa bình thản, một đứa xanh mặt và một đứa há hốc miệng, liên tục lầm rầm cái gì đó. Điểm chung là không hề vỗ tay.

- Mình là Nhã Trúc! Lớp trưởng! Đây là Anh Đức, lớp phó! Còn Hạ Chi, lớp phó Văn-Thể-Mĩ!- Rất vui được làm quen!- Nhã Trúc nhanh nhảu đứng dậy giới thiệu. Nhờ vậy nên tôi biết thêm được tên lớp phó Văn-Thể-Mĩ. Hơ hơ...hồi Dương tới tụi nó mải giành nhau, không buồn giới thiệu gì hết!

- Mình cũng vậy! Hi vọng chúng ta sẽ là bạn tốt!- Ngọc Vy cúi đầu tao nhã. Sẹc...tôi có cảm giác con nhỏ hồi nãy va vào tôi và người đang đứng trên kia là hai người khác nhau ý!

- Rồi! Giờ Vy muốn ngồi đâu?- Cô chủ nhiệm cười. Dường như chỉ chờ có thế, Ngọc Vy nhanh nhẹn chạy xuống cuối lớp.

- Dạ em ngồi đây thưa cô!

.

.

.

Tình hình hiện nay như thế này!

Tôi mở to mắt nhìn chiếc cặp của cô ta đặt xuống trước mặt mình. Lam nhíu mày khó chịu. Và Dương...cậu ta bối rối!?

- Bạn...bạn ơi! Đây là chỗ của mình!- Tôi cười gượng gạo. Rồi! Con này nó không những khùng mà còn bị mắt kém nữa nè! Nhã Trúc cùng mấy đứa trong hội nhìn tôi cười khẩy đầy khiêu khích.

- Tôi biết!- Ngọc Vy chẳng những không ngại ngùng mà còn nhìn thẳng tôi, dõng dạc nói

- Bạn biết vậy sao còn muốn? Ngồi lên bàn?- Tôi đứng dậy, miệng hơi nhếch lên. Thích chơi trội sao? Phong Di này chấp hết!

- Tôi nói vậy thì bạn phải tự hiểu là mình nên tránh ra chứ?- Ngọc Vy phồng má ra vẻ đáng yêu. Ặc...cãi ngang kinh!

- Bạn nghĩ mình là ai mà có thể nói chuyện kiểu khinh người đó! Bạn không hỏi ý kiến người ngồi và tự ý xin cô ngồi đây...bạn coi người khác là gì?- Tôi chưa bao giờ thấy mình có sự kiên nhẫn như bầy giờ.

- Bạn không là gì, và...Tôi có quyền!- Ngọc Vy cười. Tôi suýt chút nữa phát khùng lên và tát nó. Nó nói tôi không là gì? Nó dám?

- Có quyền sao? Bạn á?

- Đúng!

- Tôi nhớ là mình đã đóng học phí cũng như kinh phí đóng góp cho trường đầy đủ rồi! Chúng ta bình đẳng như nhau! Không ai có quyền hành gì cả. Đây là trường học, không phải nơi cho bạn xưng vương xưng tướng. Bạn nói tôi không là gì, vậy bạn nghĩ bạn là ai? Tôi nhắc lại...Bạn chẳng là gì để ra lệnh cho tôi!- Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, gằn từng chữ một. Thích dùng lí lẽ, tôi chơi luôn nhé. Danh đại ca của Trần Phong Di này đâu phải tự dưng mà có. Nếu hôm nay tôi mà điên lên thì nó xác định. Tình hình bắt đầu căng thẳng. Đức với Lam...mặt hai đứa nó hằm hằm, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

- Nhưng tôi có quyền ngồi cạnh vị HÔN PHU CỦA TÔI!- Ngọc Vy đập hai tay xuống bàn.

Cái gì cơ? HÔN PHU???

...

Tôi ngơ ngác nhìn Dương đang ôm trán mệt mỏi rồi nhìn Ngọc Vy mặt đỏ lên vì giận. Hai từ “hôn phu” ong ong trong đầu tôi.

- Phong à! Cậu nhường chỗ đi! Người ta có hôn ước rồi!- Nhã Trúc lên tiếng như thể giải hoà nhưng trong ngữ điệu đầy ý cười

- Không phải việc của mày! CÂM MIỆNG!- Vũ điên tiết quát Nhã Trúc.

- Sao không nói sớm! Vòng vo tam quốc để hạ thấp nhau làm gì?- Tôi nhếch môi cười nhạt nhẽo. Nói từ đầu thì còn dễ hiểu. Trên đời tôi ghét nhất cái thể loại nói vòng vo xong quay về một mục đích. Nhấc balo của mình sang chỗ Lam bằng một thái bộ bình thản hết sức, tôi cười nhạt rồi quay ra chỗ cô giáo:

- Từ giờ em ngồi với Lam!

- Phong à...- Dương áy náy nhìn tôi

- Hề hề! Chăm sóc hôn thê của mình cho tốt vào!- Tôi nháy mắt tinh quái! Có chỗ ngồi thôi mà cũng màu mè! Đúng là loại tiểu thư

Cùng lúc ấy, tiếng chuông cất lên báo hiệu kết thúc và khởi đầu cho một chuỗi sự việc khơi gợi bản tính đểu cáng của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.