Hai người ăn xong bữa sáng, Tề Mộ hưng phấn nói: “Đi thôi, không chừng cậu ấy đang ở trong lớp rồi đó”
Hứa Tiểu Minh cũng không lề mề, nhanh nhẹn nhảy một cái, hai tay bám trụ mép tường, chân giẫm xuống đất rồi bay qua bên kia. Tường này không cao, nó trèo mãi đã thành quen, vô cùng lưu loát tự nhiên
Tề Mộ cũng theo nó, ai ngờ đâu cậu vừa vững vàng đứng trên bờ tường, Hứa Tiểu Minh đã kêu lên thảm thiết: “A a a!”
Không sợ trời không sợ đất chỉ sợ quỷ, Tề Mộ không chịu nổi tiếng hét như xé vải kia. Cậu bị dọa sợ hết hồn, còn chưa kịp mắng người thì trên tay bởi vì dính chút bơ mà trơn tuồn tuột khiến cậu tóm không được mép tường, thân thể liền nghiêng ngả rơi xuống.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này mông nở hoa luôn rồi!
“Cẩn thận.” Một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, sau đó Tề Mộ được người ta đỡ lấy, tránh được thảm cảnh hôn đất.
Tề Mộ trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn người mà cậu “ngày nhớ đêm mong”.
Doãn Tu Trúc!
Tề Mộ vui vẻ nói: “Cậu về rồi! Sao lại ở đây thế? Là đang chờ tớ à? Có nhớ tớ không? Cậu xem, tớ có phải cao lên rồi không?”
Cậu hỏi liên tục, trực tiếp hỏi đến mức thiếu niên đang ôm lấy mình đây phải run lên.
Vốn đã rất kiềm nén nhưng không có cách nào áp chế được nỗi nhớ nhung đang như thủy triều ập tới, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua thân thể cậu bỗng hơi dùng sức, Doãn Tu Trúc một chữ cũng không nói thành lời.
Tề Mộ kích động cực kỳ, trước tiên không nói hai câu mà cho Doãn Tu Trúc một cái ôm ấm áp: “Được rồi, trở về là tốt, cũng đừng khóc nha.”
Doãn Tu Trúc rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức ôm chặt cậu.
Tư thế của hai người bọn họ thật ra có chút quái lạ, động tác của Tề Mộ là kiểu anh em quàng vai bá cổ, mà Doãn Tu Trúc lại ghì chặt eo cậu, hận không thể đem cả người cậu khảm vào trong lồng ngực.
Hứa Tiểu Minh làm một quần chúng vây xem rất khó giải thích được mà nổi da gà, nó không dám lên tiếng, chỉ lén lút dịch ra xa một chút đánh giá Doãn Tu Trúc.
Một năm không gặp, Doãn Tu Trúc dường như thay đổi rất nhiều nhưng cũng tựa hồ không có khác biệt gì so với trước đây.
Cảm thấy đổi khác nhất là lúc Hứa Tiểu Minh vừa mới vọt qua tường: Người trước mặt có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt sắc sảo, yên tĩnh đứng ở đằng xa hoàn toàn không giống mùi vị ngây ngô của thiếu niên mà càng giống một người trưởng thành điềm đạm bình tĩnh hơn. Đặc biệt là trong tích tắc mặt đối mặt với hắn, Hứa Tiểu Minh cảm thấy mình bị nhìn thấu, tựa như mọi chuyện lông gà vỏ tỏi nó giấu ở trong lòng đều bị bại lộ.
Nó hét thảm như vậy hơn phân nửa là do chột dạ.
Nhưng bây giờ nó lại cảm thấy một Doãn Tu Trúc đang ôm Tề Mộ kia căn bản vẫn không thay đổi: vẫn ỷ lại vào Tề Mộ, tựa như khi trốn ở sau lưng Tề Mộ là có thể cực kì an toàn.
Không… Vẫn không giống, không phải trốn ở sau lưng Tề Mộ mà là bảo vệ cậu ở trước ngực.
Chờ đến lúc Hứa Tiểu Minh hoàn hồn lại thì trước mắt đã không còn ai, nó ngẩn người ra một lúc rồi bi phẫn nói: “A a a, cái thằng thấy sắc quên bạn kia!” Nói xong nó chợt sững lại, thấy sắc quên bạn ư? Ai là sắc ai là bạn giờ? Rõ ràng đều là bạn mà. Haizz, dùng thành ngữ bừa bãi như thế chẳng trách điểm ngữ văn chưa bao giờ cao cả.
Tề Mộ đâu còn quan tâm đến Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Kê, Hứa Tiểu Điểu (*)
gì gì nữa, trong mắt cậu hiện giờ chỉ có mỗi Doãn Tu Trúc.
(*Chữ Minh 鸣 trong tên của Hứa Tiểu Minh được ghép bởi chữ điểu 鳥 và chữ khẩu. Trong chữ Kê 鸡 cũng có một chữ điểu)
“Mẹ cậu thế nào rồi? Một năm này có khá hơn chút nào không?” Cậu hỏi Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc mắt không chớp nhìn cậu, đáp: “Vẫn phải tiếp tục tĩnh dưỡng.”
Tề Mộ: “Không cần cậu ở bên cạnh sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Không cần thiết, hơn nữa tớ cũng không thể làm chậm trễ việc học được”
“Cũng đúng” Tề Mộ trấn an hắn, “Cậu yên tâm, chương trình lớp 7 không khó lắm, nếu cậu không theo kịp thì tớ sẽ dạy kèm cho cậu.”
Doãn Tu Trúc khóe miệng khẽ nhếch: “Sau khi tan học cậu giúp tớ được không?”
Tề Mộ nói xong câu đó đã thấy hối hận rồi. Cậu thì dạy được cái rắm ấy, cả lớp ngoại trừ Hứa Tiểu Minh ra ai cũng có khả năng hơn cậu! Nhưng mà thật vất vả mới học hơn Doãn Tu Trúc một lớp, thật vất vả mới đến lượt hắn phải học bổ túc, Tề Mộ không muốn làm vuột mất cơ hội này chút nào: “Được… Được thôi!” Sớm biết vậy một năm vừa qua phải học cho thật tốt, trở thành một học sinh xuất sắc!
Hai người đi không bao lâu đã đến lớp học, Doãn Tu Trúc ôn tồn nói: “Cậu vào trước đi, tớ còn phải đến phòng giáo vụ lấy đồ nữa.”
Tề Mộ hăng hái đáp: “Tớ đi cùng cậu”
Đôi mắt Doãn Tu Trúc như dính trên người cậu, căn bản không rời khỏi: “Bây giờ đang trong giờ học rồi”
Đúng nha…Tề Mộ quên béng luôn chuyện này! Cậu bây giờ phải trở về phòng học, cùng lắm là ra cuối lớp đứng một tiết, nếu giờ chạy đến phòng giáo vụ thì không phải sẽ bị giáo viên chủ nhiệm tóm lấy mắng cho một trận sao.
Tề Mộ rụt cổ lại: “Cậu mau đi đi, tớ về lớp cái đã”
“Ừm.” Doãn Tu Trúc đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Cậu cứ đi trước, tớ không vội”
Tề Mộ chờ không được nữa, cậu vội vã lên lầu, vội vã cùng với Hứa Tiểu Minh đứng ở cuối lớp.
Đang trong giờ học nên toàn trường yên tĩnh không một bóng người. Tầm mắt Doãn Tu Trúc rốt cục không áp chế nữa, một hồi quyến luyến và nhung nhớ trong đó lộ ra toàn bộ, giống như một chiếc đèn pha đuổi theo sát nút bóng lưng dần dần đi xa kia.
Chịu đựng nỗi nhớ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng thấy được cậu.
Hắn nhẫn nại cả một năm qua chỉ vì muốn dùng một dáng vẻ tốt hơn để ở bên cạnh cậu, muốn xứng đôi vừa lứa với cậu.
Một năm này đối với Tề Mộ mà nói là nhàm chán và vô vị, còn đối với Doãn Tu Trúc lại là trời đất xoay vần.
Tề Đại Sơn điều tra chuyện xưa đã lâu chưa ai đụng tới của Doãn gia —— mặc dù có chút dày vò, nhưng trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, nếu muốn thì hoàn toàn có thể tra được.
Đúng như những gì Doãn Tu Trúc suy đoán, Doãn Chính Công có một người anh em sinh đôi tên là Doãn Chính Quyền.
Ông nội và bà nội của Doãn Tu Trúc không thân thiết, quanh năm ly thân. Doãn Chính Công ở trong nước, Doãn Chính Quyền thì cùng mẹ ra nước ngoài định cư. Tuy nói là sinh đôi, nhưng thời gian gặp mặt rất hiếm.
Mãi đến tận khi ông nội Doãn Tu Trúc qua đời, bà nội Doãn Tu Trúc nắm giữ một nửa cổ phần của công ty mới mang theo Doãn Chính Quyền khí thế lớn lao trở về.
Doãn Chính Công đối với mẹ và người anh em ruột thịt này có thể nói là không có chút tình cảm nào. Quan hệ theo kiểu giương cung bạt kiếm, bên ngoài ai ai cũng biết.
Trong này có một số việc Tề Đại Sơn cũng không tra được, mà khiến cho ông tương đối nghi hoặc chính là: Vu Đại Vân là vị hôn thê của Doãn Chính Công, hai người hồi đại học có qua lại, vì gia thế tương đương, rất nhanh liền tiến tới đính hôn.
Cũng chính bởi vì có Vu gia hậu thuẫn, Doãn Chính Công mới không bị mẹ và người anh em ruột thịt từ nước ngoài trở về một ngụm nuốt trọn.
Có thể thấy Doãn Chính Công và Vu Đại Vân hẳn là sẽ ân ân ái ái, tại sao sau khi kết hôn lại trở thành thế này, thậm chí hoài nghi cả huyết thống của Doãn Tu Trúc?
Chuyện gì đã xảy ra thì không có cách nào điều tra được nhưng kết quả lại rõ ràng.
Khi Doãn Chính Quyền và mẹ của ông lên máy bay trực thăng thì phát sinh sự cố, cả hai cùng qua đời, Doãn Chính Công thuận lợi thừa kế tất cả, hoàn toàn trở thành người nắm quyền xứng đáng.
Từ đó về sau, tinh thần Vu Đại Vân không ổn định, thường xuyên tự giam mình ở trong phòng, lúc mất kiểm soát có khuynh hướng tự hại bản thân.
Khi đó Doãn Tu Trúc đã được sinh ra, theo lẽ thường thì hắn nhất định phải là con trai của Doãn Chính Công, có thể Doãn Chính Công cũng hoài nghi chuyện này, còn nguyên nhân thực sự thì khả năng chỉ có y và Vu Đại Vân là rõ ràng.
Doãn Chính Quyền hẳn là cũng biết, nhưng ông đã chết rồi.
Sinh đôi cùng trứng mang bộ gien có độ tương đồng rất cao, dùng kỹ thuật khi đó căn bản không có cách nào phân biệt được Doãn Tu Trúc là con trai của ai.
Vì vậy tuổi thơ giống như ác mộng của Doãn Tu Trúc bắt đầu mở màn.
Không điều tra thì không rõ, lúc biết được rồi thì Tề Đại Sơn thực sự rất thương Doãn Tu Trúc. Cũng sớm đoán được hắn phải trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng vạn vạn không ngờ tới lại gian nan đến như vậy.
Mẹ là một kẻ điên một giết hắn, người cha quanh năm không trở về nhà, người giúp việc không cho hắn ăn ngon, căn bản không để tiểu chủ nhân vào mắt, ỷ vào việc hắn không biết nói, nóng lên thì vừa đánh vừa chửi, một đứa trẻ 1-2 tuổi nói còn chưa sõi bị đánh nhiều như vậy khóc cũng không dám khóc.
Nếu Doãn Tu Trúc không gặp Tề Mộ vào năm 4 tuổi ấy thì không biết lớn lên sẽ thành cái dạng gì, đúng thật là không thể nào tưởng tượng được.
Lúc Tề Đại Sơn đem chuyện cũ hồi đó nói cho Doãn Tu Trúc nghe, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ bảo rằng: “Phiền chú Tề để cho cha cháu làm lại giám định nhân thân một lần nữa ạ”
Tề Đại Sơn biết rõ: “Yên tâm, đều sắp xếp xong cả rồi.”
Việc này cũng không khó làm, chỉ cần một lần rồi lại một lần đưa tới chỗ Doãn Chính Công tin tức “Kỹ thuật giám định nhân thân tân tiến nhất, có thể cho ra kết quả chính xác lên tới 100%” là được.
Lâu như vậy rồi mà y vẫn nuôi dưỡng Doãn Tu Trúc, rõ ràng chính là trạng thái lưỡng lự bất định. Chỉ cần có cơ hội, y nhất định sẽ muốn xác nhận lại.
Không ngoài dự đoán, vào lúc Doãn Tu Trúc chuẩn bị vào sơ trung, Doãn Chính Công mặt đầy kích động trở về nhà.
Hắn ôm chặt lấy Doãn Tu Trúc, dùng âm thanh ân cần trước nay chưa từng có nói: “Xin lỗi, là ba có lỗi với con.”
Doãn Tu Trúc vô cùng tự nhiên làm vẻ mặt hết sức sợ sệt, bày ra bộ dạng vừa khẩn trương vừa vui vẻ
Doãn Chính Công ở nhà với hắn 3 ngày, Doãn Tu Trúc mắc ói cả 3 buổi.
Cha? Là từ ngữ nực cười nhất trên đời này.
Vẻ ngoan ngoãn của Doãn Tu Trúc khiến cho Doãn Chính Công thập phần áy náy, nhưng dẫu sao thì y vẫn còn có công việc cần phải làm, không thể ở nhà với hắn mãi được.
Doãn Tu Trúc nương theo tâm tư hổ thẹn của y, thuận tiện đề nghị: “Cứ để mẹ như vậy mãi cũng không tốt, có thể đưa mẹ đến chỗ bác sĩ khám được không.”
Sắc mặc Doãn Chính Công trở nên phức tạp, một hồi lâu mới nói: “Ba sẽ sắp xếp cho mẹ con đi chữa bệnh”
Doãn Tu Trúc đáp: “Con đi cùng mẹ, ra nước ngoài không quen con e mẹ sẽ sợ”
Vốn Doãn Chính Công không muốn đưa Vu Đại Vân ra nước ngoài, nhưng nghe Doãn Tu Trúc nói như vậy y lại động lòng: Trong nước khó tránh khỏi có người bàn ra tán vào, đi nước ngoài có khi lại đỡ phiền phức hơn.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Mẹ rất sợ người lạ, có con ở đấy mẹ sẽ khỏe hơn nhiều”
Doãn Chính Công lo lắng nói: “Nhưng việc học của con…”
Doãn Tu Trúc mím môi nở nụ cười: “Trước đây thầy Từ có cho con làm một bộ đề thi, thầy nói nếu con trực tiếp lên thẳng sơ trung cũng không thành vấn đề”
Doãn Chính Công ngẩn ra, vừa áy náy lại vừa kiêu ngạo trả lời: “Tốt, con giỏi lắm”
Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn y: “Vậy con có thể đi cùng mẹ không?”
“Được.” Doãn Chính Công thở dài nói “Những năm này cực khổ cho con rồi.”
Doãn Tu Trúc cụp mắt đáp: “Không đâu, mỗi lần ba về con đều rất vui”
Trong lòng Doãn Chính Công lại càng cảm thấy hổ thẹn hơn, chỉ muốn bồi thường cho hắn thật tốt—— cũng may là hết thảy vẫn còn kịp.
Doãn Tu Trúc tạm thời nghỉ học, đi cùng Vu Đại Vân ra nước ngoài chữa bệnh.
Quá trình trị liệu cũng không thuận lợi cho lắm. Các bác sĩ vô cùng phiền não, mỗi lần cảm thấy trạng thái của Vu Đại Vân đang theo xu hướng ổn định thì nhất định vào một thời điểm nào đó lại triệt để bùng phát, khiến cho các đợt chữa trị trước đây thất bại trong gang tất, càng ngày càng không thể cứu vãn được.
Các bác sĩ đều thương Doãn Tu Trúc, thương thiếu niên hiểu chuyện lúc nào cũng chuyên tâm chăm sóc mẹ.
Mặc dù mẹ lúc nào cũng nói những lời ác độc với hắn, mắng hắn, đánh hắn, dùng đồ vật đập hắn nhưng hắn vẫn không oán không hối, nghiêm túc chăm sóc bà, khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
Thật ra là chỉ cần có Doãn Tu Trúc ở bên cạnh thì trạng thái của Vu Đại Vân liền không thể ổn định.
Doãn Tu Trúc dùng thời gian một năm, khiến Vu Đại Vân nửa đời sau chỉ có thể sống tại trại an dưỡng.
Hắn không bao giờ muốn gặp lại người phụ nữ điên khùng này nữa, cũng không quan tâm năm đó bà ta đã phải trải qua những gì. Hắn chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc, rời khỏi địa ngục sâu thẳm mang tên “Mẹ” kia mà thôi.
Một năm sau hắn trở lại, thoát thai hoán cốt (*)
(* nghĩa là thay da đổi thịt = lột xác)