CHƯƠNG 8
Tử thần phát điên
“ Hả? Thật là kỳ quái!” Penn càng tò mò. “ Lần này đến lượt tôi, được chứ?”
Ralph trầm lặng một chút, sau đó gật đầu. Không ngoài dự liệu, đầu ngón tay Penn chỉ vừa đụng tới da thịt hắn, thân thể hắn liền run rẩy kịch liệt, sắc mặt trở nên cực kỳ đáng sợ. Tình cảnh này làm Penn không dám tiếp xúc thêm nữa, y buông tay trầm tư, thực sự thú vị, nói như vậy chỉ có y chủ động chạm vào Ralph, hắn mới có thể trở thành như vậy sao? Đây cũng không phải như dị ứng… Penn đột ngột cảm thấy bệnh phát tác lạ lùng này ở phương diện nào đó cũng hết sức hữu dụng.
“ Không tiếp tục?” Ralph đen mặt hỏi.
“ Được, tôi thử chỗ khác xem!”
Những lời Raph nói lúc vào tai Penn đầy đủ lực hấp dẫn, y cong khóe miệng lên nghĩ thầm đối phương mà cũng chủ động nói ra lời mời như vậy, y khách khí nữa cũng thật có lỗi với bản thân. Trong ánh mắt Ralph lộ ra phản cảm cùng bất đắc dĩ, Penn cười tiến lên phía trước. Y cẩn thận không lấy tay đụng tới Ralph, sau đó bất ngờ hôn xuống khóe miệng nhếch lên, lúc đối phương còn chưa phản ứng kịp, vươn lưỡi xông vào khoang miệng hắn.
Tiếp xúc chưa được mấy giây, Penn liền ăn đau dịch thân thể ra, đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn do thiếu mất bộ phận nào đó cùng mùi máu tươi trong miệng làm vẻ mặt y bất đắc dĩ. Xem ra chỉ có tay y mới có tác dụng. Penn nhìn Ralph vẻ mặt chán ghét phun ra nửa đoạn lưỡi máu me nhầy nhụa, sau đó lấy khăn ra liên tục lau miệng.
“ Tôi chỉ thí nghiệm, xem ra chỉ có khi tôi lấy tay sờ cậu, cậu mới phát tác.” Chờ sau khi đầu lưỡi mọc lại, Penn giải thích.
“ Ta biết, nhưng xin ngươi trước nói cho một tiếng, để ta chuẩn bị.” Ralph sầm mặt thu hồi khăn tay, lấy sổ trong túi áo ra, lẩm bẩm tự nói. “ Cắn lưỡi cũng không chết được.”
“ Bị cậu phát hiện rồi.”
Penn cười gượng lau vết máu bên khóe miệng. Y rốt cuộc phát hiện ảo tưởng của mình nhiều không giới hạn, y vốn còn mong đợi người này nhuyễn người thở dốc trong ngực mình do bị hôn… Quả nhiên chỉ là ảo tưởng. Bất quá người này chắc chắn không phát hiện lời hắn vừa nói nghe vào tai y cũng có một chút ý vị.
“ Lần thử cuối cùng, nếu tôi không đoán sai…”
Penn đưa tay gỡ hoa tai mới mang tối hôm qua xuống, đặt qua một bên, sau đó tiến lên phía trước lập tức ôm lấy Ralph.
Thân thể Ralph trong ngực y cứng lên một chút, chần chừ một hồi mới mở miệng. “ Không có việc gì?”
“ Đúng, đúng!”
Penn vui vẻ gật đầu nhưng cũng không buông tay ra, lúc Ralph chưa phát giác tư thế ái muội của hai người, y không dấu vết ra tay, cách lớp vải quần áo vuốt ve thân thể mạnh khỏe của thanh niên.
Cơ thịt rắn chắc sau lưng, eo thân không thể xem thường, mặc áo măng tô có khí chất, còn cái mông nho nhỏ săn vểnh… Đang lúc Penn lần mò đến hồn bốc lên mây, y đột ngột cảm thấy từ sau tim truyền đến một cơn đau.
“ Oh ah!”
Penn cuống quít thối lui, y nhìn tấm gương xa xa, phía sau lưng y cắm một con dao mổ. Penn cười vài tiếng, lấy tư thế mất tự nhiên rút hung khí ra, lưỡi dao dính máu đã hơi cong.
“ Chậc chậc, thật sự độc, bất quá dao mổ quả nhiên không thích hợp để đâm người!”
Penn nghĩ thầm may mắn không gãy ở bên trong, nếu không y sẽ rất vất vả.
“ Đây là cái giá phải trả vì sờ bậy.” Ralph lạnh nhạt mở miệng, lại lấy sổ tay ra ghi lại kết quả ban nãy.
“ Ha ha, vậy không bằng chúng ta giao dịch đi? Cậu thực nghiệm một lần thì để tôi sờ một lần, ah, hoặc hôn một lần cũng được, tôi không ngại.”
Penn cười xấu xa chớp chớp mắt, giống như đang nói cái giá này cũng thật quá lời.
“ Ngươi muốn chết!”
Ralph nheo mắt lại, dường như nổi lên sát khí với sự khiêu khích không chừng mực của Penn, bằng chứng là hắn không cất sổ lại mà ném lên giường.
“ Cũng không phải cậu muốn tôi chết sao?”
Penn vẻ mặt điềm nhiêm vẫy vẫy dao mổ trên tay, mỉm cười nói, so với đối phương, tâm tình y lúc này lại sung sướng cực điểm.
Bỗng chốc, tay Penn đột ngột miết vào khoảng không, y thấy lưỡi dao bạc mình đang cầm đột ngột biến thành sương khói tan mất, lại thấy dao mổ từ không trung xuất hiện trong tay Ralph, cảnh tượng kỳ dị này làm ý cười y lớn hơn nữa.
“ Hả? Cậu còn là phù thủy? Thật tuyệt, cái loại xiếc thoát y trong nháy mắt sao?” Penn tiếp tục không sợ chết khiêu khích, mặc dù y quả thực không sợ chết.
“…. Ta nghe nói trong lịch sử của một nước nào đó, người ta cắt đi cơ quan sinh dục để xoá bỏ một chút vọng tưởng của đàn ông.”
Ralph lộ ra một nụ cười, cười rất lạnh nhạt, nhưng Penn lại không khỏi cảm thán Ralph rốt cuộc cũng cười với mình.
“ Tôi cũng có nghe nói qua. Bất quá cái này vô dụng với tôi, nó sẽ lại mọc ra.”
“…. Vậy mọc một lần cắt một lần!”
Ralph vừa dứt lời, liền nhanh chóng xông tới Penn, mục tiêu đương nhiên là cái kia của y, Penn cũng không trốn tránh, trước khi cái của mình bị cắt đứt, né qua một chút, để đùi mình tiếp nhận một đòn này.
Penn bộ dạng thoải mái làm Ralph càng thêm phẫn nộ, hắn dường như lập tức mất đi bình tĩnh trước đó, còn chưa ổn định thân thể liền trở tay tiếp tục tấn công, Penn bắt được kẽ hở hắn nháy mắt lộ ra, vươn tay vặn cổ tay hắn, sau đó gạt chân, hai người đồng thời lăn trên đất.
Penn thừa dịp Ralph còn chưa phản ứng kịp, gắt gao đè hai tay hắn, rất thoả mãn với tư thế hoàn mỹ y ưng ý, nhìn kỹ người trước mắt, vẻ lãnh khốc của thanh niên hiện giờ đã bị tức giận cùng không cam lòng thay thế, bất quá cái này với Penn mà nói rất tốt, so với khuôn mặt vô cảm kia, y thích bộ dạng lúc này của Ralph hơn.
“ Ah, Ralph, lúc cậu tức giận cũng thật đẹp.” Penn nói lời ân ái mắc ói. “ Nghe nói đàn ông lúc làm chuyện đó là lơi lỏng nhất, không bằng chúng ta cũng thử…”
Penn còn chưa nói xong, thình lình phát hiện đôi mắt màu lam nhạt vốn tràn ngập tức giận trước mặt đột ngột đậm lên, giống như từ sắc trời xanh sáng chuyển đổi thành biển sâu trong đêm tối.
Bàn tay vốn bị cầm cố của Ralph không biết khi nào đã thoát khỏi trói buộc, hắn kiềm lấy cổ Penn, tiếng xương cốt bị xoay vỡ lập tức vang lên trong phòng, Penn mắt nổi đom đóm, ngạt thở cùng đau đớn làm y khó chịu, không chết được cũng không có nghĩa là không biết đau. Loáng thoáng, y thấy Ralph giống như biến thành một người khác, toàn thân bao phủ khí tức bạo ngược, hắn hai mắt trợn tròn, cười ác độc, nụ cười hoàn toàn không hợp với gương mặt trí thức kia.
Lúc tay kia của Ralph có được tự do, Penn cảm thấy một vật cứng liên tục đâm vào người mình, khuấy trở nội tạng y. Mà Ralph thì như một kẻ điên đang hưởng thụ niềm vui giết chóc. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt trên người Ralph, nhuộm đỏ ý cười càng lúc càng độc ác, trong ánh mắt tối như đêm đen của hắn chỉ có màu máu.
Hình ảnh quỷ dị không thể hình dung kia làm lưng Penn tán ra một chút run rẩy, máu y bắn khỏi thân thể theo mỗi lần tim đập, thấy Ralph cuồng vọng vươn lưỡi liếm đi máu bên miệng, Penn lại không thể ức chế, dâng lên một cảm giác sảng khoái.
Ngay lúc y thiếu chút nữa bị đoạt mất tâm trí như vậy.
“ Chủ nhân, ngài Ralph, bữa trưa xong rồi!”
Bất đồng cùng khung cảnh đẫm máu hiện giờ, âm thanh mềm mại,vui vẻ từ ngoài cửa truyền đến, Penn lấy lại tinh thần, y cảm thấy lực trên cổ cũng tạm dừng ở thời khắc này. Biểu tình của Ralph nháy mắt biến mất, sau đó hai cánh tay hắn vô lực buông xuống, ngồi phịch trên đất như một con búp bê.
Penn thở một hơi, y không biết mình hiện tại yên tâm vì cái gì, chưa kịp suy nghĩ đáp án vấn đề này, y liền nghe thấy tiếng chạy tung tăng càng lúc càng gần.
“ Đừng đi vào! Bastet.” Penn hô về phía cửa, giọng nói vừa mới khôi phục có chút khàn đục.
“ Chủ nhân?”
“ Ngươi vào hầm rượu lấy chai La Tour năm 1873 ra, bọn ta lập tức đi xuống!”
Y cúi đầu nhìn bụng mình bị đâm nát kinh khủng, đừng để Bastet thấy vẫn tốt hơn.
“ Được, chủ nhân!”
Ngoài cửa không còn tiếng động, Penn nhìn thanh niên thất thần vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, mà đôi mắt xanh dương đậm kia đang dần nhạt xuống.
Penn ngồi dậy, phần bụng bị xé rách cũng đã khôi phục nguyên dạng. Y thở dài nhìn thảm trải bị máu hoàn toàn làm hỏng, nghĩ thầm lát nữa lại bị quản gia mắng tiếp. Bất quá so với việc này, y vẫn lo lắng về thanh niên đột ngột phát cuồng rồi lạ lùng tỉnh lại trước mặt hơn.