Có lẽ rất lâu sau này khi cô nhớ lại lần đầu tiên ấy, chỉ có thể thở dài một tiếng thật dài..
Lý Khôi Vĩ cầm chìa khóa dự phòng của khách sạn trên tay đi tìm phòng.
Người đưa chìa khóa cho anh chính là giám đốc ở đây, may mà ông ta đến
kịp không thì khách sạn này một chút sau không còn nằm trên bản đồ mất.
Trong lòng như lửa đốt vậy mà bên ngoài thì hệt như tảng băng di động. Mang
theo khí lạnh đi tới trước cửa phòng 906, xác nhận lại rồi Lý Khôi Vĩ
mới mở cửa ra. Cô gái này chưa bao giờ ngưng làm cho anh lo lắng cả, vừa lo vừa giận nhưng lại không thể mở miệng mắng được. Bởi anh biết đằng
sau cái vẻ bọc đó là sự tiều tụy, cô đơn, dù cho trong tim có mãnh liệt
thế nào thì lí trí cũng có thể chiến thắng được.
Việc đầu tiên
nghĩ mình sẽ làm khi nhìn thấy cô chính là lôi cô về đánh một trận, phải làm như vậy bởi lần này anh cực kì tức giận. Đại Ngọc, nếu cô không
thích có thể nói ra dù là chuyện gì anh cũng có thể làm được mà. Tại sao lại muốn chạy trốn?
Cánh cửa mở ra, ngoài tưởng tượng của anh
thì cô không có ở đây nhưng mọi thứ bên trong thì bừa bộn. Lý Khôi Vĩ
cau mày, đóng và khóa cửa trong lại cẩn thận rồi mới xoay người bước vào đồng thời gọi tên cô:
- Đại Ngọc.
Đáp lại anh là sự im
lặng. Nhìn chung quanh căn phòng, chẳng lẽ bọn họ đưa nhầm số phòng cho
anh? Không thể nào bởi vì anh nhận ra cái áo khoác lẫn túi xách bị cô
vất nằm trên sàn nhà.
Bỗng bên tai nghe thấy tiếng rên khe khẽ,
rất nhỏ hệt như tiếng mèo con bị bệnh kêu vậy. Lý Khôi Vĩ dừng bước
chân, dường như cả thở cũng không thở nữa mà chăm chú lắng nghe tiếng
động xung quanh. Đúng vậy, anh không nghe lầm. Là tiếng rên nhỏ phát ra
từ nhà vệ sinh. Dường như anh nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Cánh cửa nhà vệ sinh bị anh đẩy mạnh ra tạo nên tiếng “ Rầm “ lớn, Lý Khôi Vĩ chết sững trước khung cảnh trước mặt.
Bên cạnh bồn tắm là một thùng nước đá đổ ngổn ngang trên mặt đất, khăn tắm
rơi vươn vãi khắp nơi, mọi thứ đều lộn xộn hệt như bị ai đó lục tung
lên.
Trong bồn tắm đầy nước đá, Đại Ngọc đang nằm bên trong đầu
tựa trên thành bồn, khuôn mặt đỏ ửng lạ thường nhưng lại có nét quyến rũ không thể tả nỗi. Đầm ren trắng bị thấm nước lúc này gần như trở thành
xuyên thấu lộ ra nội y bên trong, đuôi váy cũng bị kéo cao lên trong lúc cô cử động. Dường như cô vừa ngâm hết cả người xuống nước, mái tóc dài
ướt đẫm bởi nước lạnh.
- Đại Ngọc, Đại Ngọc.
Lý Khôi Vĩ
hoàn hồn, chạy tới chẳng quan tâm bộ âu phục đắt tiền cũng chẳng quan
tâm bản thân bị ướt mà kéo cô từ bên trong lên. Cả người Đại Ngọc lạnh
ngắt hệt như cái xác chết, vậy mà miệng cô vẫn không ngừng rên rỉ kêu
nóng. Anh ôm chặt lấy cô, nước lạnh cũng thấm ướt cả áo anh.
- Khôi... Vĩ
Đại Ngọc hơi hé mắt, qua một tầng nước mỏng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp
của anh. Giọng nói cô nho nhỏ hệt như mèo con, gọi tên anh khiến anh cảm thấy tim đập rộn ràng. Cô đưa tay quấn lấy cổ ấy, rướn người hôn lên
môi anh.
Lý Khôi Vĩ còn chưa kịp đứng vững đã bị cô tấn công
liền ngã vào bồn tắm. Cả hai ngã vào bên trong bồn tắm khiến nước lạnh
cùng đá lạnh trào ra bên ngoài. Đại Ngọc kĩ thuật kém cỏi cạy hàm răng
trắng đều anh ra rồi tiến vào trong. Lưỡi cô như con rắn bò vào trong,
cố mút hết mật ngọt của anh. Bàn tay cũng không an phận sờ soạng khắp
thân thể cường tráng bên dưới khiến anh cũng bị đốt cháy theo.
Nhưng mà anh vẫn còn lí trí, đẩy con mèo tham ăn ngồi trên người mình ra. Đại Ngọc thở hổn hển, đôi mắt đen bị bao phủ bởi một tầng nước mỏng, quần
áo xốc xếch ướt nhẹp. Cô muốn ôm lấy anh nhưng lại bị cản lại, giọng nói đầy khổ sở:
- Em....khó chịu quá.
- Đại Ngọc.. ngoan leo xuống đi được không?
Anh giữ chặt hai vai cô, giọng nói cũng khàn khàn bởi dục vọng đang đốt cháy trong người.
Đại Ngọc hoàn toàn không còn nhận thức nữa, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, đôi lúc còn gọi tên anh:
- Khôi Vĩ... khó chịu quá.
Con mẹ nó, muốn giết chết anh mà!
Lý Khôi Vĩ cảm thấy “ người anh em “ đã sớm tỉnh dậy rồi, phía dưới bị cản bởi lớp vải đang cương trướng khó chịu. Anh mím môi, cố nói với cô:
- Đại Ngọc, có phải em uống phải thuốc kích thích rồi hay không?
- ưm..
-.......
- Khôi Vĩ... khó...chịu...quá
Đại Ngọc dường như sắp phát khóc đến nơi, tiếng nỉ non hệt như viên kẹo
đường bắn thẳng vào tim anh. Cô đẩy tay anh ra rồi tự mình muốn cởi quần áo, đến lúc này thì một chút lí trí cuối cùng cũng mất rồi. Lúc này đây khuôn mặt cô có mấy phần yêu kiều đều bị anh thu trọn vào trong ánh
mắt.
Cô cúi người tham lam chiếm lấy môi anh, cắn mút khiến Lý
Khôi Vĩ có mấy phần đau. Cả người cô bị chìm trong dục hoả, khao khát
muốn chiếm lấy anh, duy nhất chỉ muốn lấy Lý Khôi Vĩ.
- Vĩ...em....phải làm sao
Mấy chữ cuối thốt ra, hai mắt cô đã hình thành một lớp sương mù, hơi thở
gấp gáp, hai gò má đỏ ửng lên. Bỗng anh đưa tay giữ gáy cô, hơi thở nóng ấm phả vào miệng cô mà nói:
- Để anh chỉ em.
Hôn lên đôi môi như trái đào hồng hồng, tách cánh môi ra rồi quấn lấy lưỡi cô. Một
tay giữ lấy gáy một tay vòng qua lưng kéo sát cô về phía mình. Hai thân
thể mê luyến dính chặt vào nhau, nước lạnh trong bồn dường như cũng ảnh
hưởng bởi thân nhiệt mà nóng lên.
Anh chống tay lên thành bồn từ từ ngồi dậy, tay rất lưu loát cởi bộ váy thấm nước trên người cô ra. Có điều cởi mãi không được, bởi thiết kế rắc rối nên khiến việc mặc và cởi có chút khó khăn. Lý Khôi Vĩ liền bế bổng cô ra khỏi bồn tắm, dùng sức
xé toạc cái váy trước đó còn đẹp đẽ.
Đại Ngọc hoàn toàn bị anh
dẫn lối, bị anh hôn đến mức đầu óc không còn một chút suy nghĩ nào cả.
Hai tay lúng túng muốn cởi quần áo của đối phương, cô nghe thấy tiếng
anh cười khẽ bên tai, giọng trầm thấp cực kì quyến rũ:
- Gấp đến vậy sao..
Nếu là bình thường thì chắc cô sẽ xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt anh
nữa, nhưng mà lúc này cô đâu ý thức được mình đang làm gì. Chỉ biết dựa
sát vào người anh, giọng nỉ non đáp:
- Em...muốn
Con mẹ
nó, đến mức này còn muốn anh làm quân tử nữa? Fuck, ông đây thèm vào cái quân tử nhà ngươi. Quân tử có thể ăn được không?
Không, đương nhiên là không rồi!
Lý Khôi Vĩ gấp gáp tự mình cởi quần áo, loại bỏ tất cả chướng ngại vật
giữa hai người rồi đẩy cô ngã nằm lên giường. Anh hôn lên từng nấc da
nấc thịt của cô, trân trọng như viên ngọc quý. Cắn nhẹ lên vành tai, cả
thân thể cô khẽ run rẩy, Lý Khôi Vĩ buông giọng trầm có chút khàn khàn
bởi dục vọng, mê hoặc cô:
- Muốn, anh liền cho em bé con.