- Bao nuôi anh? Kẻ lắm tiền như Lý thiếu cũng cầu bao nuôi?
Đại
Ngọc liếc nhìn, khoé môi nhếch lên đầy khinh bỉ. Lý Khôi Vĩ càng ôm chặt cô, không để ý đến giọng điệu kiếm chuyện của cô ngược lại thích thú
đáp:
- Không được sao?
- Ngoan, đừng gây chuyện..
Đại Ngọc xoa xoa đầu anh, y hệt như dỗ dành đứa trẻ vậy. Nhìn xem nhìn xem, thái độ gì đây?
- Mấy người đừng có mà suốt ngày đến chỗ tôi diễn cảnh ân ái, chướng mắt mà.
Trương Quy Hoàng đi tới, cánh cửa bằng thuỷ tinh đóng lại không để cơn gió
lạnh bên ngoài truyền vào. Trang Hoàng Nhật không nói, đem vợ yêu ngồi
xuống nhốt bên cạnh không để cô chạy thoát. Lý Khôi Vĩ cũng nhấc bổng
Đại Ngọc lên, ngồi xuống cái ghế đối diện.
- Em có chân, bị trật chứ không phải bị cưa!
Đại Ngọc xấu hổ liếc anh một cái, Lý Khôi Vĩ gật gù ngồi cạnh ôm lấy eo cô
kéo sát về phía mình. Trương Quy Hoàng nhìn hai cặp tình nhân trước mắt, khoé môi giật giật vài cái. Bạch Hạ Băng nhìn hai người trước mặt cười
ra tiếng, trêu:
- Cứ tưởng có bạn trai rồi tính tình sẽ tốt lên, ai ngờ còn xấu hơn trước nữa. Người tình bé nhỏ, không sợ bị người ta đá hả?
- Còn cầu mong đá ra xa một chút, càng xa càng tốt - Cô lẩm bẩm
- Nói gì đấy? - Anh dùng sức bóp chặt eo cô
- Đương nhiên không sợ rồi, anh ta mà đá tao, tao liền đem tiền đi kiếm anh khác!
- Im miệng, cái con nhóc lắm điều này!
Anh nhíu mày, cái cô gái này ở bên cạnh anh vậy mà suốt ngày cứ đem tâm tư
bao nuôi tìm người khác. Kiểu này mà cưới về, có khi nào liền dẫn tiểu
bạch kiểm lên giường trước mặt anh không? Nghĩ đến đã thấy đau đầu rồi..
Đại Ngọc lè lưỡi, cười cười nhìn Lý Khôi Vĩ. Trương Quy Hoàng
cảm thấy chán nên liền muốn đi tập bắn, cả bọn đồng ý lập tức đổi địa
điểm. Cả khu nghĩ dưỡng này sau khi rơi vào tay Trương gia lập tức được
tu sửa, an ninh nghiêm ngặt còn hơn ở Nhà Trắng. Sân tập bắn được xây
dựng từ lâu, mọi thứ vẫn giữ như cũ. Mà Bạch Hạ Băng cư nhiên sẽ không
đụng vào súng ống, cô nàng theo chủ nghĩa hoà bình. Còn Đại Ngọc vì thân thế còn bị thương liền bị cấm, cô cũng không có hứng thú vào lúc này.
Lúc đi đến sân tập bắn, sự xuất hiện của những nhân vật trong truyền thuyết khiến cho mọi người đang tập luyện xôn xao. Tiếng súng nghe thật chói
tai, Đại Ngọc và Bạch Hạ Băng ngồi phía sau không tính là quá xa, vẫn
nằm trong phạm vi an toàn. Lò than khiến cho không gian xung quanh xua
bớt cái cạnh, Hạ Băng hà hơi vào đôi bao tay rồi áp lên mặt cô, nghịch
ngợm nói:
- Ấm không?
- Ra ngoài này ngồi có ổn không? Hay là đi vào trong đi?
Đại Ngọc lo lắng về căn bệnh của Hạ Băng, đưa tay chạm vào mặt cô ấy. Bạch
Hạ Băng lắc đầu, hai tay ép lại khiến cho mặt Đại Ngọc trở nên biến dị,
môi chu lên:
- Không thấy tao bị ông anh và tên chồng đáng ghét bọc như trái bóng à? Yên tâm, chị sẽ không bị gì đâu bé cưng
- Thật là không sao? - Cô vẫn còn hơi lo
- Đã hơn 10 năm rồi...lần trước Vĩ An vừa kiểm tra nói rằng gần như không còn thấy các tế bào bị tổn thương nữa, xem như là hết bệnh rồi.
Lúc Bạch Hạ Băng nói giọng có chút run rẩy, viền mắt ửng hồng. Đại Ngọc
nhìn ra, đó chính là hạnh phúc mà chính bản thân cô cũng xúc động không
kém. Cô đưa tay chạm lên mắt của Hạ Băng, lau đi giọt nước mắt sắp rơi
đó, giọng cũng run rẩy theo:
- Thật tốt.
Bạch Hạ Băng mỉm cười, nụ cười dịu dàng. Đại Ngọc biết trong lòng cô ấy có một nút thắt
mà chỉ có hết bệnh mới có thể gỡ ra được, chính là sinh con. Cô chỉ nhớ
rằng sau đám cưới của Hạ Băng một năm, vào một ngày trời tắt nắng Hạ
Băng tìm đến cô, không nói gì chỉ ôm cô, cả người không ngừng run lên.
Đại Ngọc rất hoảng, chỉ biết ôm chặt lấy cô ấy. Rất lâu sau mới nghe Hạ
Băng nói rất nhỏ, giọng nói gần như tuyệt vọng: “ Làm sao bây giờ? Tao
không thể sinh con, Ngọc ơi phải làm sao bây giờ? “. Mà lúc đó trong tim cô đã gần như nát vụn vì Lý Khôi Vĩ, nghe sau Đại Ngọc không tự chủ
được liền khóc oà lên như đứa trẻ. Tim cô rất đau, vì Hạ Băng, vì anh
ta..
Bạch Hạ Băng liền khịt khịt mũi, rất nhanh đã thu lại giọt nước mắt, bộ dạng hệt như tiểu quỷ, môi nở nụ cười mờ ám:
- Chuyện này ngoại trừ Vĩ An thì mày là người biết đầu tiên nha~
- Yun không biết? - Ngọc vẫn thuận miệng kêu bằng biệt hiệu của mọi người
- Không, tao không nói. Mày cũng đừng tiết lộ, nếu không thì
Bạch Hạ Băng đưa ngón tay bọc lớp vải dày ngang qua cổ, Đại Ngọc liền nuốt
nước bọt. Biết rõ cô là người chạy theo tiền mà, nói làm chi rồi đòi
giết người diệt khẩu chứ.
- Bé cưng, trước khi chị thông báo nếu
ai biết trước thì cưng là người bị xử đầu tiên, cẩn thận cái miệng nhỏ
đấy! - Hạ Băng cười
- Tại sao chứ? Vĩ An cũng biết mà? - Cô cảm thấy bất công
- Vì để moi được thông tin, mấy nhà tài phiệt ở đây không ngại chi tiền đâu nha. Mà mày thì sẵn sàng bán mạng vì tiền!
Được rồi, cô không nói là được chứ gì!
Đại Ngọc đưa mắt nhìn về phía bóng lưng anh, từ phía sau nhìn là biết thuộc dạng đẹp trai rồi. Mà hai người bên cạnh cũng không kém, bởi vậy mới
nói dù cô không kết hôn thì xung quanh vẫn có trai đẹp để chấm mút nên
không cần tủi thân.
Tiếng súng vang vọng, mỗi lên nó vang lên
cũng tượng trưng cho một sinh mạng bị tước đi. Đại Ngọc lộ ra bộ dạng
lười nhác dựa vào lưng ghế, chống cằm nhìn ra phía bãi bắn. Có phải hay
không, cô đã quen đối mặt với sinh tử nên khi nghe thấy âm thanh này
không còn sợ nữa?
- Nghĩ gì đấy?
Bạch Hạ Băng thấy cô
thẫn thờ liền đẩy một cái, Đại Ngọc liếc nhìn cô nàng một cái, môi nở nụ cười nhạt. Cầm lấy ly nước ấm trên bàn uống một hớp, Đại Ngọc nhớ đến
chuyện công việc liền hỏi:
- Công ty dạo này thế nào?
- Còn phải hỏi, nghỉ cũng đúng dịp lắm. Cuối năm bận rộn nhưng không sao, mọi việc cũng gần xong rồi - Hạ Băng nói
- Ồ...
- Thế nào? Nhớ Bạch tổng rồi à?!
- Thôi thôi cho tao xin, anh hai mày là kẻ khó chiều khó chịu nhất trên đời đấy!
- Mấy lời này anh ấy mà nghe được thì mày chết chắc
- Mấy lời vừa nãy mày nói cái tên quả cam đằng kia nghe thì tao cũng chết chắc.
Hạ Băng nghe thế liền cười phá liền, Đại Ngọc cũng bật cười. Cô vẫn hay
nhắc tới Lý Khôi Vĩ với Bạch Hạ Băng bằng cái biệt hiệu là “ Quả cam “.
Ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh đã rất ghét cái màu tóc chói lọi đó nên
liền quay qua nói Bạch Minh Phong đứng bên cạnh: “ Ken, mau mau nhìn xem quả cam di động kìa! “. Và thế là châm ngòi cuộc chiến không hồi kết
giữa cô và quả cam. Cũng không ngờ có một ngày cô lại đem lòng yêu hắn
ta, cái quả cam di động ngang ngược ấy.
- Đại Ngọc, tao tin vào sự lựa chọn của mày!
Bạch Hạ Băng mỉm cười nói, cô nàng muốn tiếp thêm một phần sức để ủng hộ Đại Ngọc. Vì cô biết với tính khí của Đại Ngọc, nếu đã đau một lần thì sẽ
rất khó khăn để quay lại lần hai. Đại Ngọc rất kiêu ngạo, là một con mèo hoang sẵn sàng giơ nanh ra để bảo vệ bản thân và lãnh thổ của mình. Và
khi chạy trốn thì tốc độ chẳng ai sánh bằng cả. Bởi vậy khi biết Đại
Ngọc một lần nữa cùng Lý Khôi Vĩ bước thì thì Hạ Băng rất vui, hệt như
bản thân cưới chồng lần thứ hai vậy.
Đại Ngọc hiển nhiên biết Hạ Băng nói về việc gì, trong mắt cô loé lên tia sáng cùng chút hi vọng
nhỏ nhoi. Cô nhìn theo bóng lưng đang di chuyển ngoài bãi bắn, môi cong
lên thật đẹp đáp:
- Như, mày có tin vào duyên phận không?
- Tin.
- Tao không tin..
Cô cúi đầu cười nhạt, Hạ Băng mím môi không biết an ủi làm sao. Nhưng lúc
cô ngước lên lại thấy Lý Khôi Vĩ đang nhìn mình. Ngoài bãi bắn, anh đứng đó trên tay còn cầm khẩu súng dài, mái tóc không vuốt keo phủ xuống
khuôn mặt, màu đỏ cam ấy vẫn rất chói lọi. Khi thấy cô nhìn mình, Lý
Khôi Vĩ liền mỉm cười với cô, giơ tay vẫy vẫy cô sợ cô không thấy mình.
Trang Hoàng Nhật đứng đó thấy thế liền lấy tuyết ném trúng vào đầu anh,
Lý Khôi Vĩ liền cau mày quay sang, tính tình cáu bẩn liền bộc phát. Lập
tức chỉa súng vào kẻ thù, hai bên giương súng khiến mọi người ở bãi bắn
hoảng hốt.
Đại Ngọc thấy cảnh đó liền phì cười, trong đầu mãi
khắc ghi hình ảnh anh đứng đó, thân ảnh cao lớn mỉm cười với cô. Nụ cười chỉ vì cô mà xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm nghị ấy....
Duyên
phận sao? Cô nhớ rằng Lý Khôi Vĩ từng nói với cô rằng: “ Đời người là
những gặp gỡ, có thể là từ rất lâu cũng có thể là chỉ vài giây trước
thôi. Ta gặp được nhau đã là duyên phận, dù là lướt ngang qua trên con
đường đông đúc người. Anh gặp em từ lâu, biết em thích ăn gì, thích đi
đâu, em nói xem chúng ta không phải duyên phận thì là gì?“. Như thế là
duyên phận sao?
Đại Ngọc mỉm cười, cô nghe thấy giọng nói chậm rãi của bản thân:
- Tao không tin vào duyên phận nhưng tao tin anh ta.
Dường như đâu đó trong tâm hồn cô vẫn còn niềm tin với Lý Khôi Vĩ, không phải là tin một cách mù quáng nhưng rất khó để dập tắt nó đi. Mà cô đã bao
lần tưởng rằng ngọn lửa hi vọng ấy đã sớm bị vùi tắt rồi.
- Tao đợi thiệp hồng của mày
Bạch Hạ Băng nghiêng đầu nở nụ cười, Đại Ngọc nhướn mày vui vẻ nhìn sang rồi lấy tay đẩy đầu cô nàng một cái. Mà lúc này ngoài bãi bắn đã sớm um xùm rồi, bỗng tiếng chuông điện thoại reng lên khiến cô giật mình. Tiếng
chuông phát ra từ chỗ mình, cô liền sờ sờ lấy điện thoại ra xem thì
không phải. Lại nhớ đến cái áo khoác của Lý Khôi Vĩ, mò mò trong túi áo
mới phát hiện ra điện thoại của anh.
- Lý Khôi Vĩ, điện thoại của anh!
Đại Ngọc hét lên cầm điện thoại quơ qua quơ lại, có điều không ai chú ý đến cô cả. Nhất là chủ nhân của cái điện thoại còn đang căng thẳng ngoài
chiến trường. Mặc dù xung quanh có vệ sĩ nhưng cô không muốn phiền, với
lại điện thoại của những người như Lý Khôi Vĩ hay Trang Hoàng Nhật tốt
nhất không nên để người khác đụng vào. Vì vậy từ chối sự giúp đỡ của
Bạch Hạ Băng và vệ sĩ, Đại Ngọc đi vào trong bãi bắn.
- Bỏ súng xuống, chú ngon thì bỏ súng xuống!
Trương Quy Hoàng không biết từ khi nào đã làm trung gian, rảnh rỗi vác cây
AK47 trên vai buông lời đả kích hai bên. Mà Lý Khôi Vĩ và Trang Hoàng
Nhật cũng cầm hai cây súng hướng về phía đối phương. Xung quanh là thuộc hạ đang lúng túng không biết phải làm sao, theo bên nào cũng chết cả.
- Hôm nay nhất định phải bắn chết thằng này - Trang Hoàng Nhật trừng mắt
- Ừ đúng, bắn chết nó! - Trương Quy Hoàng gật đầu tán thành
- Tôi khinh, anh bắn thử xem xem nhà anh có nổ không? - Lý Khôi Vĩ hất mặt
- Đúng rồi, ném bom banh nhà nó! - Trương Quy Hoàng gật đầu tán thành
- Láo toét, hồi đó là ai chỉ dạy cậu hả? - Trang Hoàng Nhật quát
- Đúng rồi, đồ láo toét! - Trương Quy Hoàng lặp lại
- Vậy ai chỉ anh cách chế tạo bom, cách gỡ mìn hả? - Lý Khôi Vĩ không yếu thế
- Đúng rồi, đồ ăn cháo đá bát! - Trương Quy Hoàng gật gù
Nhìn xem nhìn xem, ba người đàn ông nay đã 30 rồi đấy. Nhất là cái tên đầu
sỏ họ Trương kìa, thuộc hạ đứng cả đống như thế mà vẫn không sợ mất mặt
là gì.
Đại Ngọc mang dép nên đi trên tuyết, chân mang tận 3 lớp
vớ nên rất trơn trượt. Mà Lý Khôi Vĩ đang hưng phấn quát nên không hề
biết cô đang từ từ tiến về phía sau mình. Mà lúc này Trang Hoàng Nhật
mất chú ý nhìn sang Đại Ngọc đang lù lù phía sau tiến tới thì liền ăn
ngay quả bóng tuyết vào mặt.
- Trang thiếu, chú ý một chút, trên chiến trận mà lại nhìn đi đâu thế?
Trương Quy Hoàng hét lên, Trang Hoàng Nhật mặt tối lại liếc hắn ta một cái. Lý Khôi Vĩ vui sướng, đang cười thì khoé mắt nhìn thấy có thứ màu trắng
bay tới liền né sang tránh được. Mà nhân vật xui xẻo Đại Ngọc nhờ cú né
tuyệt vời của anh liền ăn trọn bóng quyết vào trán
-.........
- Né hay lắm Kino, hahahaha
Trương Quy Hoàng cười phá lên, Trang Hoàng Nhật cũng nhếch môi nở nụ cười. Lúc này Bạch Hạ Băng đứng ở cửa thấy thế cũng bật cười. Lý Khôi Vĩ nhíu mày quay lại thì thấy con mèo nhỏ của anh, tóc dính đầy tuyết. Anh liền
hiểu cố nén cười bước tới, còn chưa bước được năm bước thì:
- Đứng yên ở đó!
Xung quanh bỗng chốc yên bật bởi vì ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng, trên tay
Đại Ngọc không biết lấy đâu ra và từ lúc nào là cây súng lục màu bạc. Cô nhướn nhướn lông mày, cảm thấy máu nóng chạy thẳng lên tận đỉnh đầu. Lý Khôi Vĩ dừng bước, anh ngạc nhiên khi thấy cô có súng trong người bởi
vì khi đụng chạm anh không hề phát hiện ra được.
Đại Ngọc nheo
mắt nhìn Trang Hoàng Nhật rồi từ từ đảo mắt nhìn anh, khuôn mặt cô rất
bình thản, bình thản đến nỗi khiến người ta cảm thấy khó chịu. Lúc này
từ phía sau Bạch Hạ Băng đi tới khoác lấy tay cô, cười nói:
- Ai lại đi chọc Ngọc đại tỷ đây ah~
- Chồng mày.
- Ngọc đại tỷ, tức giận dễ nổi mụn mời ngài hồi cung ah~
Bạch Hạ Băng mỉm cười rồi liếc chồng một cái, cái tên này lớn rồi còn thích
đi gây chuyện! Trang Hoàng Nhật bị vợ liếc một cái, cảm thấy rất uất ức. Bỗng cánh tay Bạch Hạ Băng đang ôm chuyển động rồi vang lên tiếng “
lạch cạch “, súng đã được lên đạn.
Tiếng động vừa vang lên thì khiến mọi người một lần nữa giật mình, cô nhếch môi một lần nữa nhắm thẳng
vào anh. Lý Khôi Vĩ nhướn mày, theo hướng mà cô đang chỉa vào thì là mi
tâm, nơi cấm địa.
- Muốn bắn thì phải mở chốt an toàn lên, có cần bắn thử luôn không?
Đại Ngọc hất mặt, ánh mắt lạnh nhạt khiến người ta rợn người. Trương Quy Hoàng nhìn cô, nở nụ cười:
- Sao? Định bắn người yêu mới à?!
- Trước tiên thì khoan đã, Như lại đây với anh - Trang Hoàng Nhật cười
Bạch Hạ Băng vừa định đi thì đã bị Đại Ngọc kéo lại, cô hất mặt nói với Trang Hoàng Nhật bằng giọng đầy tức giận:
- Ai cho? Lộn xộn em xử vợ anh đấy!
- Em dám? - Trang Hoàng Nhật nhíu mày
- Trang thiếu, súng đã lên nòng, một phát ngay thái dương liền đi ngay, muốn xem thử không?
Cô nhướn nhướn mày, miệng nở nụ cười tinh nghịch đặt súng ngay thái dương
của Bạch Hạ Băng. Sắc mặt Trang Hoàng Nhật liền tối sầm lại, giơ súng
nhắm thẳng vào Đại Ngọc. Ngay sau đó Lý Khôi Vĩ quay người lại giơ súng
nhắm thẳng vào Trang Hoàng Nhật. Tình hình bỗng chốc căng như dây đàn.
- Buông Như ra, Đại Ngọc đừng đùa nữa!
Trương Quy Hoàng thu lại nụ cười, sắc mặt tối sầm lại. Bạch Hạ Băng im lặng,
liếc Đại Ngọc một cái, con nhỏ này lại muốn gây chuyện đây này!
- Đại Ngọc, em bắn rồi nghĩ mình có thể thoát khỏi đây à?
Trang Hoàng Nhật nói, môi hơi cong lên.
- Cùng lắm thì chết chung, không phải mọi người không biết cách làm việc của em.
Đại Ngọc nói, sắc mặt của mọi người liền trầm xuống vài tông. Bỗng Lý Khôi
Vĩ buông súng xuống, quay người bước về phía Đại Ngọc.
- Làm cái gì đó, anh bước thêm một bước nữa thì lập tức máu đổ đấy
- Đổi người, anh thế chỗ Như!
Bạch Hạ Băng ngạc nhiên trợn to mắt nhìn, Đại Ngọc thì im lặng không đáp.
Sau đó cô buông tay Bạch Hạ Băng ra, rất nhanh Trang Hoàng Nhật đi tới
kéo cô ấy ra phía sau mà che chắn. Tình hình bớt căng thẳng, Trương Quy
Hoàng đi tới gần đó, ánh mắt thăng trầm khó đoán.
Bỗng tiếng
chuông điện thoại reng lên, Đại Ngọc hơi giật mình lấy ra đưa cho anh.
Lý Khôi Vĩ cau mày nhận lấy, không có ý định nghe máy
- Mau nghe đi con tin
Đại Ngọc lấy súng chọc chọc vào hông anh. Lý Khôi Vĩ nhìn cô, nói:
- Không lưu chính là không quen, không nghe.
Mà lúc này cô không hứng thú chơi đùa nữa, khập khễnh đi vào trong. Vì trò đùa quái ác của cô mà khiến mọi người được một phen ú tim, nhất là
Trang Hoàng Nhật. Thấy cô đi vào anh cũng bước theo sau đỡ lấy cô. Lúc
ngồi xuống ghế, Trang Hoàng Nhật giữ khư khư vợ bên mình, nhìn cô bằng
đôi mắt xẹt điện. Đại Ngọc thấy thế thì thở dài, đặt súng lên bàn nói:
- Trang thiếu, ngài cứ yên tâm có thù tôi sẽ tìm ngài chứ một cọng tóc cũng không đụng vào vợ cưng của ngài đâu ạ
- Cho em mười lá gan cũng không dám - Trang Hoàng Nhật nói
- Cho nó mười lá gan thì nó không dám chứ mà cho nó mười viên kim cương thì giết cả nhà anh nó cũng dám - Bạch Hạ Băng cười
- Đấy, chỉ có mày mới hiểu tao! - Đại Ngọc búng tay
- Còn nói? Chờ đấy, về nhà xem anh xử em thế nào!
Cắt ngang cuộc nói chuyện, điện thoại Lý Khôi Vĩ lại reo lên. Cô liếc qua
màn hình, vẫn là số đó. Dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục khẩu chiến với
Trương Quy Hoàng và Trang Hoàng Nhật. Anh khó chịu, một tay choàng qua
vai cô, ngón tay nghịch tóc mềm như một thói quen.
- Lý thiếu, bồ nhí gọi hay sao mà không dám bắt máy? Sợ phu nhân ngồi kế ghen à?
Trương Quy Hoàng chuyển mũi dao sang Lý Khôi Vĩ, Đại Ngọc thấy thế cũng dùng cùi chỏ đẩy eo anh:
- Nghe mau đi, coi chừng là Nhã Vi sinh non đấy.
Đấy đấy, lộ cái tính thù dai ra rồi!
Lý Khôi Vĩ kéo cô sát vào người mình, nhét điện thoại vào tay cô:
- Nghe giúp anh đi em
- Mắc gì em phải nghe giúp anh? - Đại Ngọc cau mày
- Vì em là bạn gái anh!
Được, coi như anh giỏi!
Đại Ngọc liếc anh một cái, dưới ánh mắt hóng chuyện của mọi người nghe máy:
- Alo?
- Vĩ?
Một giọng nữ thánh thót vang lên, những ai ở gần đều nghe thấy cả. Đại Ngọc rất ghét cái giọng kiểu này, nghe rất chói tai. Cô quay đầu trừng mắt
nhìn anh, mà anh thì tâm trạng rất vui vẻ vuốt tóc cô.
- Vĩ, là anh đúng không?
- Gọi cho đã rồi hỏi là anh đúng không, bị rảnh à?
Cô cáu lên đáp lại, thể loại gì không biết!
Mà đầu dây bên kia bị móc họng liền lúng túng, im lặng hồi lâu không nói khiến Đại Ngọc càng cáu bẩn:
- Sao câm rồi?
- Cô là ai, sao lại nghe điện thoại của anh Vĩ? - Đầu dây bên kia chất vấn
- Giờ mới nhận ra à. Yêu đương cái quái gì mà giọng người tình nhận cũng không ra?
Ba người kia nén cười, nhất là Bạch Hạ Băng mặt đã đỏ bừng hết cả lên. Mà
Lý Khôi Vĩ ngồi cạnh cũng không ngăn Đại Ngọc lại, cái tính xấu này của
cô anh trải nghiệm rồi, nhiều lần là đằng khác.
- Cô..cô.. - Cô gái bên kia bị chọc tức
- Vừa nói lưu loát sao lại bị cà lâm rồi? - Đại Ngọc nói
- Tôi là Nhã Vi, mau đưa điện thoại cho Vĩ!
Á à, trúng tủ rồi nhé! Đại Ngọc vừa nghe đến cái tên Nhã Vi như túm được
cái đuôi của Lý Khôi Vĩ, môi nở nụ cười thích thú. Mà anh ngồi cạnh nghe rất rõ, đối phương vừa nói mình là Nhã Vi anh liền cau mày, vẻ chán
ghét hiện rõ ra mặt.
- Cái thai của cô sao rồi? Vẫn tốt chứ?
Đại Ngọc vừa nói vừa chọt chọt vào cánh tay anh, hung hăng chọt mạnh. Lý
Khôi Vĩ không thèm né, cứ để cô chọt. Nhã Vi bên kia nghe nhắc đến cái
thai liền ngạc nhiên, giọng mất tự nhiên:
- Cô hỏi làm gì? Mau đưa điện thoại cho anh ấy!
- Ơ cái người này, tôi có lòng tốt muốn hỏi thăm thôi mà - Đại Ngọc đáp
- Không cần cô hỏi, cô là ai hả? Là mẹ anh ấy chắc? Mau đưa điện thoại cho Vĩ!
- Đừng có hét nữa, giọng như con vịt cái mà cứ hét ai mà chịu nổi.
- Cô mới là vịt cái, cả nhà cô đều là vịt cái!
- Đã nói là đừng có hét, muốn kiếm Vĩ của cô chứ gì. Được rồi, anh ta đang “ giao lưu vui vẻ “ ở đây, để tôi trả cho cô.
Nói rồi cô nhét điện thoại lại cho anh, xoa xoa cái tai vừa nghe điện
thoại. Mọi người không chịu được liền phì cười, vừa nghe thấy tiếng cười cô liền nhìn lên, ánh mắt đỏ rực khó chịu. Lý Khôi Vĩ thấy thế liền
muốn xem tai cô thì bị hất ra, cô nói với anh:
- Dây dưa cái gì, chồng anh mà biết anh dám lén phén với phụ nữ ở bên ngoài thì cúc hoa của anh nát đấy!
Rõ ràng là cái tính cáu bẩn ngày càng xấu mà. Dù vậy anh vẫn kéo cô vào lòng, nhíu mày nghe máy:
- Ai đấy?
- Vĩ, em là Nhã Vi đấy - Nhã Vi nghe tiếng anh liền vui mừng
- Làm sao?
- Em...em hôm qua bay qua Mĩ liền đến nhà tìm anh nhưng không thấy ai, gọi cũng không ai bắt máy nên em...em
- Thằng khác ăn ốc rồi bắt tôi đổ vỏ? Nhã Vi, cô muốn đẩy cái thai cho tôi?
Lý Khôi Vĩ vừa xoa cái tai của Đại Ngọc, giọng điệu châm chọc thấy rõ. Ba
người còn lại không ngừng cảm thán, cái giọng móc họng người khác y
chang nhau!
Nhã Vi bên kia nghe thế liền hoảng:
- Không phải, anh hiểu lầm rồi. Em không có thai, báo chí viết bậy anh đừng tin!
- Không có thai vậy đến phòng phụ sản làm quái gì? Vá cái màng đó chắc?
Đại Ngọc nghe thấy liền lẩm bẩm, ba người còn lại bật cười. Mà anh thì đưa
tay nhéo cái má cô, người phụ nữ ăn nói không biết kiêng dè này! Đại
Ngọc bị đau liền há mồm cắn cái tay, anh khẽ nhíu mày vì đau mà cô thấy
thế càng cắn mạnh hơn. Lý Khôi Vĩ thấy cô như thế càng buồn cười quát
khẽ:
- Em là chó hả?
- Không, tôi là tiểu tam!
Đại Ngọc nhả ra, liếc xéo anh rồi vơ lấy cây súng trên bàn đi ra ngoài bãi
bắn. Lý Khôi Vĩ thấy cô như thế mà bên tai gặp Nhã Vi cứ líu nhíu anh
liền khó chịu, giọng lạnh tanh nói:
- Nhã Vi, hiện giờ tôi không có thời gian để hàn thuyên với cô. Thật xin lỗi nhưng nếu không có việc gì thì mong cô đừng liên lạc với tôi, tôi sợ bà xã tôi hiểu lầm. Tạm
biệt!
Một câu liền giết chết đối phương, quả nhiên là Lý Khôi Vĩ
nhà ta. Ba người kia thấy tình hình căng thẳng liền không đùa nữa. Tiếng súng đơn độc ngoài bãi bắn cứ vang lên, Đại Ngọc dù bị thương nhưng
năng lực không hề bị dao động.
- Mau ra dỗ đi không thì lát chú trở thành cái bia đó
Trương Quy Hoàng cười nói, Lý Khôi Vĩ gãi gãi đầu đi ra. Đâu phải lỗi của anh, là cô muốn anh nghe mà? Nhìn thấy Lý Khôi Vĩ ảo não đi ra, Bạch Hạ Băng thở dài nói:
- Rõ khổ, tính nhỏ đó lại gặp trúng tên đào hoa như anh ta, chậc...
- Vậy thì một trong hai thay đổi là được rồi - Trang Hoàng Nhật đáp
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Đại Ngọc nóng tính từ xưa rồi, là
bản tính ăn mòn xương tuỷ rồi có chết em cá với hai người bỏ cũng không
được. Chỉ có thể trông đợi vào anh ta thôi..
Tốt nhất thì Lý Khôi Vĩ mau bắt con mèo hoang này lại, không để cho con mèo này chạy loạn nữa.