Đại Ngọc bước ra từ phòng tắm, ánh mắt đảo một vòng. Mái tóc chưa lau
khô, vài giọt nước rơi xuống sàn nhà. Ngồi trước bàn trang điểm, dùng
khăn lau tóc. Nhưng rất nhanh khăn đã bị người khác giành lấy, Lý Khôi
Vĩ đứng phía sau, nhìn vào gương nở nụ cười.
Anh cầm lấy khăn
rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Bỗng điện thoại cô rung lên, là tin nhắn.
Đại Ngọc cầm lấy điện thoại trên bàn trang điểm, mở tin nhắn ra xem. Lý
Khôi Vĩ đắc ý trong lòng, cô gái này không còn đề phòng anh nữa, rất tự
nhiên xem tin nhắn trước mặt anh.
Bởi thế mới bảo, Lý thiếu ngài đừng trẻ con như vậy không? Như vậy liền có thể vui như mở hội trong lòng rồi?!
Xem qua nội dung tin nhắn, Đại Ngọc từ cau mày trở thành hớn hở. Lý Khôi Vĩ nhìn qua gương thấy khuôn mặt cô bừng sáng vui vẻ liền vui vẻ theo, tò
mò không biết là cái gì. Anh liếc mắt nhìn qua màn hình, sắc mặt liền
tối đi một phần.
Đại khái là ba mẹ cô đã lên máy bay, khoảng trưa mai là đáp cánh.
Một tin nhắn, một người vui vẻ hào hứng còn người kia thì như có đám mây đen trên đầu.
Lúc này Đại Ngọc ngẩng đầu, không thèm nhìn sắc mặt anh mà vui vẻ nói:
- Ngày mai ba mẹ em về đến rồi
- À..
Anh mỉm cười một cái, ngoài cười nhưng trong không cười. Không thể cười nổi.
Đại Ngọc trong lúc lòng hưng phấn đương nhiên không để ý đến vẻ mặt gượng
ép của ai kia, tự mình vui vẻ trả lời lại đối phương. Đến khi anh nhìn
thấy nội dung tin nhắn đi liền mặt tối như mực. Lý Khôi Vĩ hắng giọng,
giống như thăm dò tình hình:
- Vậy ngày mai anh đưa em đi đón hai bác.
Nhưng không ngờ cô lập tức từ chối với lí do khiến cho người ta không thể nói lại:
- Không cần, anh là tổng giám đốc trăm công ngàn việc nên đi làm đừng lười biếng.
Sau đó, cô nói thêm một câu liền đả kích tâm hồn anh:
- Ngày mai em dọn về ở cùng ba mẹ, cảm ơn anh đã săn sóc em trong thời gian qua ah.
.... con mẹ nó, ông đây chính là không cần em cảm ơn. Chỉ cần em ở lại thôi.
Khoé môi giật giật vài cái, anh hít một ngụm khí lạnh vào. Lý Khôi Vĩ quẳng
khăn lên bàn, đi ra ngoài bỏ lại Đại Ngọc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thái độ của anh là sao, không vui?
Nhưng sao lại không vui? Chẳng lẽ anh không thích ba mẹ cô sao?
Nghĩ đến đây lòng cô khẽ trùng xuống, anh thật sự không thích ba mẹ cô sao?
Nếu đó là sự thật thì đây là khuất mắt lớn giữa hai người, e là khó để
gỡ bỏ được. Bởi vì với cô, gia đình là quan trọng nhất. Trần Đại Ngọc cô không vì bất cứ lí do gì mà bỏ gia đình cả, tuyệt đối không.
Sau khi vò đầu bức tóc suy nghĩ cách dụ dỗ cô không chuyển đi, anh trở về
phòng ngủ với ly sữa ấm. Nhưng khi vào phòng đã thấy tắt đèn, có một con sâu làm tổ trên giường. Anh đi tới, nhẹ giọng hỏi:
- Ngọc, ngủ rồi à?
Sâu trên giường khẽ động đậy, anh đưa tay bật đèn lên. Cô từ trong chăn ló
đôi mắt ra, nhìn anh. Lý Khôi Vĩ kéo cô vào lòng, hôn lên trán một cái
rồi nói:
- Uống sữa rồi hãy ngủ.
Đại Ngọc lắc đầu, từ trong lòng anh chui ra. Anh đặt ly sữa qua một bên, rồi leo lên giường nằm cạnh cô.
- Sao nay ngoan ngoãn đi ngủ sớm thế?
Thường ngày phải ép thì cô mới đi ngủ sớm. Đại Ngọc ừm một tiếng, rồi kéo chăn qua khỏi đầu. Lý Khôi Vĩ cũng chui vào chăn, tay chân bắt đầu táy máy.
Khoảng mấy phút sau, trong không gian yên tĩnh đã có những tiếng đầy ái muội.
Đại Ngọc bị anh ôm trong ngực, bị anh cướp đi nguồn không khí, cả người
rịn mồ hôi. Đắm chìm trong nụ hôn, ý thức dần bị anh cướp đi
Cả
người mềm nhũn như bún dựa vào anh. Lý Khôi Vĩ cởi hết quần áo của cô
ra, lẫn chính mình. Đến khi da thịt kề da thịt, anh khẽ cắn vào cái cổ
trắng ngần một cái. Bàn tay như có như không lướt trên làn da mịn màng,
Đại Ngọc khẽ rùng mình. Anh hà hơi vào tai cô, thanh âm đầy quyến rũ:
- Sao lại nhạy cảm như thế này..
Đại Ngọc cảm nhận được ngón tay của anh , cả người nóng bừng như bị đốt
cháy. Cô đặt tay lên ngực anh, cố đẩy ra nhưng không được.
Cô bị giam, bị Lý Khôi Vĩ giam trong lòng ngực của anh
Cô đối mặt với anh, như cừu tơ gặp sói. Chỉ muốn chạy trốn, bởi không thể chịu nỗi sự trêu chọc.
Lý Khôi Vĩ hôn cô thật sâu, dẫn dắt cô vào trận kích tình. Đại Ngọc cảm
thấy hít thở không thông, cả người không thể làm chủ được. Cô cắn chặt
môi, không để chính mình phát ra những tiếng đầy xấu hổ đó.
Bỗng ngón tay anh tiến vào sâu hơn, đồng thời giọng nói đầy ma mị vang lên:
- Kêu đi, kêu cho anh nghe
Nhìn cô luống cuống, đôi mắt có một tầng nước mỏng bao phủ, hai gò má ửng
hồng hoàn toàn có thể lấy mạng anh. Yết hầu di chuyển lên xuống, hơi thể anh ngày một nặng nề như một con thú lớn.
Sức lực ở ngón tay
tăng thêm, mạnh hơn, sâu hơn. Đại Ngọc thút thít, tay bấu chặt xuống
giường. Lý Khôi Vĩ hôn lên môi, mắt, mũi, trán không bỏ qua một thứ gì
cả.
- Gọi tên anh
- Ưm..... Lý...Anh cắn vào vành tai cô, giọng khàn đi trông thấy:
- Gọi chồng
-....không...
Cô càng từ chối càng bị anh khi dễ, khi dễ đến phát khóc. Nhìn cô thút
thít như thế, anh lại càng muốn ăn hiếp cô nhiều hơn. Cho đến khi Đại
Ngọc chịu không nỗi nữa, đầy ấm ức kêu một tiếng “ Chồng “
Khoảng khắc anh tiến vào trong, cô có cảm giác rất khó chịu. Đại Ngọc như cầu xin:
- Đừng vào nữa mà
- Vợ ngoan, một chút nữa thôi
Lý Khôi Vĩ chửi thề trong lòng một tiếng, sao cô có thể chật đến thế này.
Bên trong cô bóp chặt lấy anh, muốn cướp đi mạng sống của anh. Nhưng anh không dám di chuyển mạnh, sợ cô lại đau.
Đại Ngọc muốn đưa tay
lau nước mắt thì bị anh đan mười ngón tay vào nhau, đè chặt xuống
giường. Rồi Lý Khôi Vĩ hôn lên những giọt nước mắt đó, cô cảm nhận được
hơi thở nặng nề của anh.
Bỗng trong đầu loé lên thái độ của anh khi nãy, lòng bỗng nhói lên. Nhận ra thái độ khác lạ của cô, anh trầm giọng hỏi:
- Đau hả em?
Đại Ngọc quay mặt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói:
- Anh không thích ba mẹ em...
- Hả?
Lý Khôi Vĩ ngưng động tác, khuôn mặt không che giấu được vẻ ngạc nhiên.
Đại Ngọc càng thêm uất ức, chỉ muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ghì chặt lại. Lý Khôi Vĩ biết rằng cô bé này lại hiểu lầm cái gì rồi, liền nói:
- Nói rõ ra xem nào, anh không thích ba mẹ em khi nào?
Cô cắn chặt môi dưới, quay mặt sang một bên. Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt đỏ ửng của cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Em không nói anh thật sự không biết mình sai chỗ nào cả
Đại Ngọc biết, biết rõ chứ. Nhưng mà cô không thể mở miệng được, cổ họng cứ nghẹn lại. Rồi dưới sự uy hiếp, trêu ghẹo của anh, dưới tiếng nấc nghẹn cô đã nói ra:
- Tại sao lúc nãy đọc tin nhắn...anh lại khó chịu như vậy? Anh không thích ba mẹ em thì cũng đừng nên thể hiện ra mặt như vậy chứ...
Cô giương mắt nhìn anh, đôi mắt óng ánh nước mắt:
- Cái gì cũng có thể thương lượng, nhưng nếu như là việc này thì chúng ta dừn..
Anh cướp đi câu nói của cô, nuốt vào bụng. Nhìn xem, cô bé này đến khi nào mới bỏ cái tính nóng nảy đó chứ!
Đợi đến khi cô thở không thông, anh mới buông ra. Lý Khôi Vĩ lau đi những giọt nước trên khuôn mặt cô:
- Anh rất quý ba mẹ em, đừng có bụng ta suy ra bụng người như vậy.
Dừng một tí, anh thở dài cười khổ:
- Ba mẹ em về, không phải em sẽ đi sao? Anh nói cỡ nào em cũng không chịu ở cùng, làm sao mà anh không khó chịu được cơ chứ.
Đại Ngọc từ bàng hoàng xong nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, xong lại bày vẻ
mặt vô tội nhìn anh. Lý Khôi Vĩ thu hết các sắc thái của cô vào tầm mắt, thật sự rất đáng yêu.
Ừ vì đáng yêu nên sẽ “ yêu “ cô.
Anh bất ngờ di chuyển hông khiến cô bất ngờ hét lên. Đại Ngọc ngượng ngùng, anh phì cười hôn lên môi cô. Nửa dưới động một cái, cô chưa kịp chuẩn
bị liền kêu lên.
Lý Khôi Vĩ dùng thanh âm dụ hoặc, hấp dẫn cô, nói
- Vậy nên tối nay, em phải bù đủ cho anh.
—————————-
Đôi lời của tác giả:
Huhu tôi quay lại rồi đây.
Nếu như ai đang thắc mắc vì sao tôi lại mất tích không bóng dáng thì tôi
xin giải đáp. Rằng tôi vừa kết thúc kì thi, rất áp lực ah~
Thật xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu, hứa sẽ chăm chỉ ra chap mới để bù đắp.
Chúc ai sắp thi và đang thi sẽ có kết quả thật tốt, học bài chăm chỉ đừng có dùng phao nổi phao chìm nhé.
LaiLaiYêuNghiệt