Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 53: Chương 53: Lục Đục Nội Bộ Hai Nhà Trang Lý




- TRẦN ĐẠI NGỌC, CON BÉ NGU NGỐC NÀY LẠI CHẠY ĐI ĐÂU RỒI HẢ?

Tổng giám đốc Bạch cùng Alex quay sang nhìn cô, một ánh mắt hóng chuyện còn lại là ánh mắt ngạc nhiên. Đại Ngọc đáp lại hai người bằng nụ cười ngượng, Bạch Minh Phong nhướng mày vỗ vai nhằm an ủi cô, còn bạn đồng nghiệp Alex thì đổi lại bằng ánh mắt tỏ vẻ thấu hiểu.

Khoé môi co giật, cái đôi chủ tớ này thật là...

Đại Ngọc hắng giọng, đáp lại bằng giọng nói ngọt ngào:

- Xin chào buổi sáng Lý tổng, chúc ngài buổi sáng tốt lành.

- Tốt, tốt cái con khỉ. Tôi hỏi em đã chạy đi đâu rồi?!

Aiz, quả nhiên nên tắt nguồn điện thoại trước mà. Đại Ngọc đỡ trán, giọng điệu vẫn khách khí:

- Tôi đang đi ra ngoài cùng tổng giám đốc, ngài muốn gặp Bạch tổng ạ?

- Tôi gặp anh ta làm quái gì, anh ta cũng không phải phụ nữ.

- Thế ngài cần phụ nữ? Có cần tôi giúp...

- Tút....tút....

Chậc chậc, có người bị chọc tới mức máu dồn hết lên não rồi.

Đại Ngọc bình tĩnh bật chế độ im lặng, bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục bước đi với ánh mắt ngưỡng mộ của hai người đàn ông bên cạnh. Cô hơi nhướng mày, quay đầu nhìn họ rồi nở nụ cười:

- Có việc gì sao?

Hai người họ liền lắc đầu, cô vẫn giữ nụ cười đi vào thang máy. Vừa đi thị sát từ bên ngoài về, cửa thang máy vừa đóng lại cô cũng thu lại nụ cười. Cả ngày luôn cười như vậy, đôi lúc Đại Ngọc cũng rất khâm phục chính mình.

Có điều lúc này cô không thể nở nụ cười được nữa, khuôn mặt lạnh tanh như tảng băng trôi. Nhìn con số nhảy từ từ đến tầng cao nhất một tổng giám đốc hai thư kí cùng bước ra. Thường ngày còn có một Đại Ngọc cười tươi như hoa, nay hoa cũng bị hoá đá luôn khiến âm khí tầng cao nhất trở nên dày đặc.

.........

Lý Khôi Vĩ chán ghét nhìn cái điện thoại trên bàn làm việc, sắc mặt không hề tốt khiến giám đốc đang báo cáo đổ mồ hôi lạnh. Hôm nay từ phòng làm việc của tổng giám đốc đã phát tin xuống các tầng dưới, boss của bọn họ từ sáng bước vào công ty đã mang theo sát khí đùng đùng.

Để chứng thực tin tức không sai, cho đến giờ thì những ai đi lên tầng 35 lúc xuống đều mang vẻ mặt chết cha chết mẹ. Vì thế sau chuỗi ngày người người đều tin, nhà nhà đều tin Lý tổng là một người đàn ông luôn mang gió xuân ấm áp đến mọi nơi thì...

Chết tiệt, là ai, đứa nào dám tung cái tin này ra!?! Nhìn đi, sáng giờ có ai lên tầng 35 trở về mà toàn thây không? Rõ ràng là khí lạnh Bắc Cực, âm khí bủa vây cả Lý thị.

- Các người cuối năm muốn nghỉ lễ, được rồi tôi cho các người nghỉ cả đời không cần đi làm nữa.

- Tổng, tổng giám đốc chúng tôi sai rồi... Chúng tôi sẽ sửa lại ngay lập tức.

- Đứng đó làm gì còn không mau cút đi?!

Một đám người chạy trối chết khỏi phòng tổng giám đốc, mồ hôi ướt cả lưng áo dù là đầu đông. An Thy nuốt nước bọt đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, hôm nay ai lại chọc người này nổi điên đây?!

Khói thuốc bay trong không khí, anh gẩy tàn thuốc một cái rồi thở dài. Lại là con bé đấy, chỉ có con bé đó mới làm anh nổi giận thế này. Dường như cô đã có ý định chạy trốn, ngay cả quần áo trong tủ đồ cũng được xếp vào vali. Nhưng mà sao anh lại không tỉnh giấc? Có phải chăng ở bên cô anh đã sớm bỏ xuống cảnh giác, dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu như vậy.

Aiz...

Trần Đại Ngọc cái con bé chết tiệt này.

Lý Khôi Vĩ đưa điếu thuốc lên môi hút hơi một, anh ngả người về phía sau nhìn lên trần nhà. Phải tìm cách sớm trói con mèo hoang này lại thôi.

Cho đến giờ ăn trưa, Đại Ngọc duỗi người một cái rồi lại nằm dài lên bàn hai mắt khép hờ lại. Ăn gì nhỉ? Cô có nên gọi cho Lý Khôi Vĩ không? Aiz, gọi chắc chắn sẽ bị ăn mắng một trận xem chừng là no luôn khỏi đi ăn.

Alex nhìn bạn đồng nghiệp nữ tới giờ ăn trưa vẫn không rời khỏi chỗ, hình như không có ý định đi ăn thì khẽ hắng giọng, nhắc nhở:

- Đại Ngọc, đến giờ ăn trưa rồi.

- Vâng~

Cô ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc xoã dài của mình. Tinh thần hoàn toàn uể oải, cô xoa xoa cái cổ đáng thương của mình. Nhìn Alex một cái, Đại Ngọc hỏi:

- Anh đi ăn trưa?

- Ừm....có muốn đi chung không?!

-...... Em không đói, anh ăn ngon miệng.

Sau khi bạn đồng nghiệp rời đi, Đại Ngọc dùng máy tính lên mạng bật một bộ phim hoạt hình lên xem. Đừng bảo là cô không muốn ăn, dù có xuống dưới nhà ăn cũng ăn không vào với vài chục cặp mắt ở đó. Cô kéo hộp tủ bên phải lấy vài thanh sô cô la ra, đây là năng lượng dự trữ của Đại Ngọc mỗi khi cô lười ăn, lười đi ăn, tăng ca và hàng ngàn lí do khác.

Được một lúc thì điện thoại nội bộ reo lên, nhân viên lễ tân bảo có người tìm cô. Còn đặc biệt nhấn mạnh là một anh chàng đẹp trai.

Đại Ngọc “....” cô có cảm giác không lành.

Giờ nghỉ trưa nên đại sảnh hơi nhộn nhịp người đi vào người đi ra, Đại Ngọc đi tới bàn tiếp tân. Nhân viên lễ tân là một cô bé người địa phương có mối quan hệ không tồi với cô. Lễ tân vừa nhìn thấy cô đã đá lông nheo nở nụ cười quái dị, Đại Ngọc không thèm để tâm đến.

Đại Ngọc hướng ra phía cửa, cách một tấm thuỷ tinh cô nhìn thấy một người đàn ông.

Công nhận, lễ tân không lừa cô, là một anh chàng đẹp trai.

Cô hơi nhíu mày, trên đường đi ra gặp phải người quen cô chỉ luôn miệng mỉm cười chào hỏi. Đại Ngọc đi ra khỏi cửa, một cơn gió thổi ngang qua cũng không làm cô chùn bước hướng về phía người đàn ông đó.

- Tìm tôi?

Cô cách người đó khoảng năm bước chân, lên tiếng. Keith quay đầu lại nhìn Đại Ngọc rồi đưa cái hộp thức ăn trên tay cho cô.

......

Ý gì đây? Cô không nhận lấy nhíu mày càng chặt nhìn anh ta. Keith vẫn giữ khuôn mặt dù sóng thần ập tới vẫn không đổi, tiếng Anh phun ra:

- Thức ăn trưa của cô.

Một cảnh này thu hút nhiều người, Đại Ngọc không để tâm đến. Cô nhìn hộp thức ăn rồi đảo mắt nhìn xung quanh, cách đó khoảng vài mét có một chiếc xe công vụ màu đen. Chân mày từ từ giãn ra, dời ánh mắt từ chiếc xe sang Keith. Anh ta sắc mặt không đổi.

- Tôi ăn trưa rồi.

Đại Ngọc lắc đầu, từ chối phần thức ăn. Keith sắc mặt không đổi dường như đang nghe lệnh qua tai nghe bluetooth trên tai. Vài giây sau, Keith nói:

- Bữa ăn nhẹ phòng khi cô đói.

- Anh ta đang tức giận?

- Tâm tình không tốt...lắm- À.....

Đây là không muốn nhìn thấy cô đi? Đại Ngọc hơi nhíu mày, lại liếc nhìn cái xe một lần nữa. Keith suy nghĩ vài giây rồi mới nói tiếp:

- Cô có muốn gặp Lý tổng không?

- Thôi đi, đừng có dẫn tôi vào chỗ chết.

-.......

Đại Ngọc khoát khoát tay, thở dài nói. Cô đi lên nhận lấy phần thức ăn trong tay Keith, hơi nghiêng đầu nhìn thật kĩ. Xem như lần trước không phải vì tối mà cô vơ nhầm, quả thật là đẹp trai đấy. Lần trước chắc hẳn đem lại rắc rối không ít cho người ta, trong lòng cô cũng áy náy không ít. Con ngươi dừng lại ở tai, à thì ra là đang nghe lén cô sao?

Liền lui lại hai bước kéo giãn khoảng cách của hai người, Đại Ngọc lấy lại vẻ bình thản nhìn anh ta. Keith hít một ngụm khí lạnh, anh ta cảm thấy ở cô gái này luôn có gì đó bí ẩn. Lần trước ở bãi bắn, thân thủ không hề yếu ớt như lần đầu tiên Keith gặp cô. Khí chất vững vàng, dù là phái yếu nhưng vẫn khiến phái mạnh nhìn bằng con mắt khác.

Keith không thể tự tiện điều tra về Đại Ngọc, Lý Khôi Vĩ mà biết chắc chắn sẽ bắn nát sọ mình. Có điều anh ta biết, cô gái này kĩ thuật dùng súng không hề tồi.

Qua tai nghe bluetooth, Keith nghe thấy giọng nói đè nén của ai đó:

- Kêu cô ấy lại đây.

Nhận được lệnh, Keith liền làm động tác mời khiến Đại Ngọc nhíu mày. Sau đó cô bước lùi về phía sau, giọng nói không nhanh không chậm:

- Tới giờ làm việc rồi, cảm ơn vì bữa ăn nhẹ của anh.

- Tiểu thư, xin mời.

- Lần sau tôi sẽ mời anh ăn một bữa, hôm nay anh làm việc vất vả rồi.

Đừng có mà đưa cô vào chỗ chết. Đại Ngọc hơi mỉm cười, cô chuẩn bị quay đầu chạy thì Keith đã chặn đường lui. Còn chưa kịp mở miệng thì cô đã nghe giọng nói của cứu tinh tái thế:

- Người yêu, anh vừa vắng mặt một lúc mà em đã đi chọc trai nhà lành rồi?!

Bạch Hạ Băng bước tới kéo cô về phía mình, ánh mắt xẹt điện nhìn Keith. Đây không phải người của Lý Khôi Vĩ sao? Muốn ăn hiếp Đại Ngọc bé nhỏ của chị à, nằm mơ đi.

Đại Ngọc rất nhu thuận đứng bên cạnh “ người yêu “, mỉm cười nhìn Keith. Ngươi giỏi thì bước lên đi, dám không, dám không hả?

Keith nhận ra Bạch Hạ Băng, liền gật đầu chào:

- Bạch tiểu thư.

- Chàng trai, không nên ức hiếp con gái người ta giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Bạch Hạ Băng phất tay, khoác vai Đại Ngọc nhíu mày nói. Không cần biết nội tình bên trong, cảnh Đại Ngọc muốn chạy mà không được đã rơi vào mắt cô nàng rồi.

- Mày ở đây làm gì?

Đại Ngọc chọt chọt người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. Bạch Hạ Băng không đáp, mắt nhìn về một phía, cô cũng nhìn theo. Á à, vợ chồng tình cảm đi ăn cơm trưa.

Đại Ngọc quan sát nét mặt người kia, nghiêng đầu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì à?

- Lục đục nội bộ - Bạch Hạ Băng hơi nhíu mày

- À~, lại gây chuyện rồi?

-.......

Bạch Hạ Băng không thể cãi lại, liền nhìn về phía đó rồi hừ lạnh một tiếng. Cô nàng cũng thấy chiếc xe mờ ám đang đậu phía không xa, liền nhướn mày:

- Cãi nhau?

- Giống nhau, lục đục nội bộ - Đại Ngọc đồng cảm nói

- Nội bộ của mày có bao giờ yên ổn đâu mà lục đục.

-......

Được rồi, cô không nói nữa.

Nhìn hai cô gái đang xì xào xì xầm phía xa, Lý Khôi Vĩ hơi nhếch môi. Qua kính xe màu đen bỗng xuất hiện một khuôn mặt, vệ sĩ cùng tài ngồi ở ghế lái và ghế phụ liền giật mình móc súng ra. Lý Khôi Vĩ nhướng mày bảo vệ sĩ không được động thủ. Khuôn mặt di chuyển tới kính xe ở ghế sau, che khuất hình ảnh hai cô gái.

Lý Khôi Vĩ lệnh tài xế hạ kính xuống, không nhanh không chậm nói:

- Trang Hoàng Nhật, muốn hù chết người của tôi?!

Trang Hoàng Nhật “ ah “ một tiếng, mỉm cười quái dị. Xong anh ta mở cửa xe ra, dựa vào thân xe giọng điệu trêu chọc:

- Ở đây làm gì, sợ mèo con nhà cậu chạy mất à?

-.......

- Chậc chậc, nhìn cái mặt này có phải là lại bị cào vài vết hay không?

-........

Lý Khôi Vĩ ném cho anh ta cái nhìn khinh bỉ khiến Trang Hoàng Nhật bật cười vui vẻ. Lúc này Keith trở về mang theo tin tức, có điều cũng bị nội thương nặng nề.

- Đi rồi?

Lý Khôi Vĩ biết rõ kết quả nhưng vẫn hỏi, Keith gật đầu. Trang Hoàng Nhật vui vẻ đứng một bên hóng chuyện, Lý Khôi Vĩ nhìn anh ta rồi ra hiệu cho Keith nói tiếp.

Keith hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

- Trần tiểu thư nói rằng không cần tìm cô ấy nữa, từ giờ trở về sau cô ấy cùng người yêu đại gia bé nhỏ sống hạnh phúc đến cuối đời.

Điếu thuốc trên tay bị Lý Khôi Vĩ bóp gãy làm đôi, khoé môi co rút lại. Trang Hoàng Nhật không chút kiêng dè liền cười trên nỗi đau của người khác. Có điều chưa quá năm giây, Keith đã tiếp tục nói:

- Bạch tiểu thư nhờ tôi chuyển lời tới Trang thiếu rằng không phiền cậu để tâm nữa, trở về nhà đợi đơn ly hôn đi.

Khoé môi Trang Hoàng Nhật giật giật, nụ cười cũng cứng đờ ra. Lý Khôi Vĩ “ ha “ một tiếng, môi nở nụ cười mãn nguyện khi thấy kẻ khác gặp nạn:

- Người anh em cùng đi uống một ly. Chúc mừng Trang tổng có cơ hội được tái hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.