Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 121: Chương 121: Sự thật lần lượt phơi bày...




Để chữa khỏi là cả một quá trình dài, trong lúc đó Nhất Sơn chẳng hiểu làm gì mà cách một ngày lại xuất hiện bên cạnh cô. Dù cho cô có dùng lời cay nghiệt đến cỡ nào, cậu ta vẫn trơ mặt ra như không nghe thấy gì.

- Hôm nay em nấu tí canh nhé?

- ...Cậu có thể nào cút được không?

- Hầy, ngày nào cũng nói câu này chị không thấy chán á?

Nhất Sơn vừa lau bàn vừa đáp, Đại Ngọc nhìn theo hướng phát ra giọng nói, không kiềm được mà gắt gỏng:

- Vậy thì cậu cũng biết mà cút đi chứ, người gì mà mặt dày thế?

- Ăn canh sườn nhé? Lâu rồi đổi một chút

Đại Ngọc bất lực không thèm nói nữa, nằm dài ra. Nhất Sơn nhìn cô, khẽ thở dài, tự nhiên có cảm giác tủi thân đành nhỏ giọng nói:

- Bỏ chị ở đây một mình, ai mà nỡ chứ....

Cô xoay người, khẽ cau mày lại.

............................

- Tình trạng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nếu tiếp tục như thế này thì một tháng sau là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Vĩ An vừa lật bệnh án vừa nói, Đại Ngọc đang ngồi trên giường, bên cạnh là Nhất Sơn gọt trái cây.

- Có thể thấy được sao....

- Ừ, cũng nhờ em phối hợp nên bác sĩ mới có thể làm tốt nhiệm vụ của mình

Vĩ An nhìn khuôn mặt cô, cười nói. Cô híp mắt, không nói gì. Nhất Sơn gọt táo thành miếng nhỏ, kéo tay cô lại và đặt lên. Đại Ngọc đưa lên miệng ăn, chậm rãi.

Vĩ An hơi cau mày, sau đấy tiếp tục nói:

- Em đừng lo lắng, với tình hình hiện tại rất nhanh em lại bay nhảy được thôi.

- Tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Đại Ngọc gật đầu, Vĩ An cũng không nói gì thêm và rời đi.

Bên ngoài phòng bệnh, Vĩ An đưa mắt nhìn xuống cuối hành lang có người đứng ở đấy. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như người nhà bệnh nhân, nhưng anh là ai chứ, chẳng lẽ lại không nhìn ra. Môi khẽ nhếch lên, tay lấy điện thoại từ túi áo ra, bấm một dãy số.

- Nói cho mày biết một tin vui....

Đại Ngọc ngồi thờ thẫn, đáng lẽ ra cô nên vui mừng chứ?

Giây phút cô nghe thấy bệnh tình của mình tiến triển tốt, đáng lẽ cô nên cảm thấy hạnh phúc đúng không?

Nhưng giờ đây cô bỗng nhớ đến anh.

“”Lần này là lần cuối cùng anh xuất hiện trước mặt em..””

“”Đừng bướng nữa, thế giới này vẫn còn nhiều thứ đẹp đẽ mà em chưa kịp thấy. Sau khi anh đi mắt em sáng trở lại thì hãy đi ra ngoài, nhìn một chút về thế giới này được không?””

Khi cô nhìn thấy một lần nữa, sẽ thấy được tất cả mọi thứ nhưng không có anh

Là chính tay cô đã đẩy anh đi

Một lần rồi hai lần..cô tàn nhẫn chà đạp vào tình cảm của anh

Bởi vì sau cùng, cô từ yêu thành sợ.

Đại Ngọc thật sự trở nên sợ anh, đến nỗi thấy anh thì tối lại gặp ác mộng, tinh thần trở nên hoảng loạn. Chỉ cần anh to tiếng thì cô lập tức rụt cổ thu mình về y hệt một con thỏ.

Thế nhưng song song với hận, cô lại yêu.

Vậy nên giây phút anh rời đi, cô đã muốn níu anh lại.

Cô biết mình thật đê tiện, thật nhục nhã, là kẻ hai lòng.

Nhưng hiện tại, không cách nào để cô xóa bỏ anh ta ra khỏi đầu ra.

- Chị

Nhất Sơn kéo cô trở về thực tại, Đại Ngọc có chút giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ. Cô đáp một tiếng nhỏ, cậu ta đặt dĩa đầy ấp táo lên tay cô.

- Nhớ hắn ta?

Đại Ngọc hơi cứng người, cô đáp lại:

- Ai?

- Lý thiếu

- ....

Chắc là tên nhóc này đi guốc trong bụng cô.

Thế nhưng Đại Ngọc lại lắc đầu, chậm rãi ăn táo, đôi mắt cụp xuống. Nhất Sơn quan sát cô một lúc rồi nói:

- Có muốn nghe vài chuyện không? Nhưng em khuyên là chị không nên dính đến hắn nữa.

Đại Ngọc hơi cau mày, cô biết Nhất Sơn có ác cảm đối với anh. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên, cậu ta tỏ thái độ trước mặt cô một cách rõ ràng như vậy. Cô buộc miệng hỏi:

- Vì sao?

- Đầu tiên, chị vẫn còn sợ hắn ta đúng chứ? Nhắc đến có thể làm chị không ngủ được, ảnh hưởng đến sức khỏe. Thứ hai, hắn ta là gì để chị phải để tâm mà nghe chuyện của hắn. Thứ ba, hắn đã không còn là Lý Khôi Vĩ mà chị biết rồi.

Cô cau mày, nuốt miếng táo trong miệng xuống.

- Nói rõ ra.

- Đại khai sát giới.

Miếng táo trên tay cô rớt xuống giường rồi nảy lên rớt xuống đất, Đại Ngọc có phần phản ứng không kịp. Cô không nghe nhầm chứ?

- Không thể nào, Lý Khôi Vĩ không thể...

- Đại Ngọc, hắn ta có thể. Hoàn toàn có thể, không chỉ một lần.

Nhất Sơn cầm miếng táo lên bỏ vào thùng rác, không nhanh không chậm nói:

- Chị không hiểu hắn, chưa bao giờ hiểu hắn ta cả. Những ngày chị nằm ở đây, hắn ở ngoài xếp lại trật tự, dùng phương thức cực đoan nhất.

- Đại Ngọc, có thể đối với chị hắn luôn dịu dàng nhưng đối với người ngoài chẳng hạn như em thì hắn ta chính là đòn chí mạng, đụng tới không biết có còn gặp lại được người thân không.Từ trước đến giờ, hắn ta dường như không lộ mặt nhưng bây giờ thì không. Chị không biết những ngày qua những kẻ đắc tội, ngáng đường hắn sống thế nào đâu. Nhìn vào thôi cũng sợ.Chúng ta đều tự hiểu, những kẻ như Lý Khôi Vĩ chỉ cần không đụng đến ranh giới cuối cùng của hắn thì vẫn còn đường sống..

Nói đến đây, Nhất Sơn nhìn cô, trầm giọng:

- Theo em, giới hạn cuối cùng của hắn chính là chị.

Bởi vì những kẻ bị Lý Khôi Vĩ làm cho nhìn mặt trời qua lớp đất cát đều liên quan đến Đại Ngọc, dù chỉ một chút anh cũng đào lên rồi vùi chúng xuống.

Đại Ngọc đanh mặt lại, dây thần kinh căng ra, tay bóp nát miếng táo nhỏ. Nhất Sơn đi đến ngồi cạnh cô, khẽ thở dài.

- Hắn đang dùng cách cực đoan nhất để trừng trị những kẻ tổn thương chị cũng như chính mình.

Cô cảm thấy khó thở, đầu bỗng đau nhức

“”Từ đầu đến cuối là anh sai, đã ép buộc rồi hại em thê thảm. Cho nên sau khi anh đi, hãy phối hợp điều trị được không?””

- Đại Ngọc, chị làm sao vậy?

Cô co người lại, hai tay ôm lấy đầu, nhắm chặt hai mắt. Đại Ngọc run cả người lên khiến Nhất Sơn hoảng sợ, cậu ta chạy ra mở toang cửa hét lên:

- Bác sĩ, bác sĩ đâu

Vĩ An trùng hợp vẫn còn đứng ở đầu hành lang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Nhất Sơn thì cau mày. Anh nói vào điện thoại:

- Có chuyện rồi, nói sau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.